Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ánh mắt Huyền Thất tràn đầy oán hận, khí tức trên người đột nhiên tăng cường gấp mấy lần, một viên Nguyên Đan ở giữa mi tâm hắn vận chuyển với tốc độ cao. Tốc độ quá nhanh, thế cho nên Nguyên Đan phảng phất tùy thời có thể sụp đổ.
Sau khi duỗi tay ra, lui hai bước triệt tiêu cỗ lực lượng kia, Huyền Thất đỡ được Huyền Cửu. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh mắt của Huyền Cửu tan rã, sinh mệnh đã hết, người này chết rồi!
Advertisement
"Huyền Cửu."
Thân thể của Huyền Thất run lên, cặp mắt trở nên đỏ đậm, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Đường Tuấn sát ý trong con ngươi như muốn tràn ra bên ngoài.
Advertisement
Đường Tuấn lúc này hơi thở hổn hển, thân thể trọng thương chịu đựng không nổi vết thương phát sinh lúc nãy.
"Huyền giáp vệ chán sống hay sao? Dám động thủ ở bên trong phủ công chúa của ta!" Ngay lúc này có một tiếng quát vang lên từ sâu bên trong phủ công chúa.
Mấy bóng người lóe lên rồi xuất hiện bên trong cái sân nhỏ này, vừa vặn chắn ở trước mặt Đường Tuấn cùng với Huyền Thất.
Một người trong số đó chính là Long Diên. Ở bên cạnh cô ta còn có hai bà lão tóc bạc trắng. Cường độ khí tức của hai bà lão vậy mà đạt đến trình độ cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ.
Lúc nãy khi Huyền Thất bạo phát khí thế làm phá vỡ phong ấn ở trong sân đã kinh động mấy người Long Diên ở bên trong phủ công chúa.
Đường Tuấn thấy thế thì nguyên khí đã tích tụ cũng tản ra. Huyền Thất mặc dù sử dụng bí thuật làm cho thực lực tăng mạnh lên không ít nhưng đối với Đường Tuấn cũng chỉ là một chút phiền phức mà thôi, trả giá một chút là đã có thể giải quyết.
"Trưởng công chúa, U Minh nhị lão." Huyền Thất liếc nhìn ba người ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè.
Nếu chỉ là một trưởng công chúa anh ta cũng không để vào mắt, nhưng U Minh nhị lão là người được phủ công chúa cung phụng, bất kể là kẻ có thực lực đạt đến cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ, liên thủ lại thậm chí có thể chiến một trận với cảnh giới Nguyên Đan viên mãn.
Huyền Thất tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Nơi này không phải phủ quốc sư, Huyền giáp vệ dám ở chỗ này động thủ không sợ phụ hoàng của ta giáng tội sao?" Long Diên trầm giọng nói.
Huyền Thất ánh mắt hung ác nhìn Đường Tuấn giọng điệu nửa uy hiếp nói: "Trưởng công chúa đem anh giao cho tôi, tôi liền rời khỏi đây, bằng không huyền giáp vệ chúng tôi cũng không phải người ăn chay. U Minh nhị lão tuy mạnh nhưng bên trong huyền giáp vệ chúng tôi không hẳn là không có ai có thể sánh ngang."
"Dám uy hiếp công chúa! Hừ!" Hai bà lão hừ lạnh một tiếng, thân thể của Huyền Thất liền run lên.
Tí tách.
Trước người của Huyền Thất có máu tươi chảy xuống.
Long Diên thở dài khoát tay áo một cái nói: "Ngươi đi đi, trở về nói cho quốc sư, phủ công chúa của ta không phải là kẻ nào cũng có thể xông vào."
Ban nãy U Minh nhị lão hợp lực một lúc đã cắt nát hết tất cả sinh cơ trong cơ thể của Huyền Thất.