Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, có một giọng nói bình tĩnh vọng ra từ chỗ ngọn lửa hình thành bởi Diệu Quang Kim Đồng: "Lão chỉ có chút năng lực này sao? Thiên Huyền Tông thật sự làm tôi quá thất vọng.”
Dứt lời, trong ngọn lửa có một bóng đen mơ hồ đang dần dần rõ ràng. Đường Tuấn đi ra từ trong ngọn lửa. Amh chắp tay sau lưng, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày, ngay cả quần áo cũng không có hư hao chút nào.
“Không thể nào! Diệu Quang Kim Đồng chính là thần thông tiểu thừa trung cấp, sao cậu ta có thể thoát khỏi đó mà không có một vết thương nào. Trừ khi…”
Advertisement
Lưu Trường Vân ngẩn ra, chợt nghĩ đến một khả năng.
Trừ phi thân thể đối phương đã đạt tới Cảnh giới Nguyên Anh! Nghe nói chỉ có chủ nhân hiện tại của Vạn Yêu Chi Sâm mới đạt tới trính độ đó!
Advertisement
Trần Ngọc thì run rẩy đến mức hai hàm răng đánh vào nhau. Tên này quá khủng bố, ngay cả Diệu Quang Kim Đồng cũng không giết được anh ta.
Đường Tuấn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Trường Vân, anh từ trên cao nhìn xuống lão ta, nhếch miệng cười: "Lão già, ông còn sức tấn công thêm lần nữa không đấy?”
Ầm.
Không để ông ta trả lời, Đường Tuấn lập tức tung ra một chiêu, Lưu Trường Vân không kịp né tránh liền trúng đòn ngất đi.
“Cậu dám giết Tứ trưởng lão của Thiên Huyền Tông!” Trần Hựu chỉ vào Đường Tuấn gằn giọng: "Thiên Huyền Tông sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Ông ta tranh thủ lúc nói chuyện rồi kéo lấy đứa con trai Trần Ngọc vọt ra ngoài cung điện. Ông ta biết mình đấu không lại Đường Tuấn. Nhưng chỉ cần nói cho các bô lão cấ cao của Thiên Huyền Tông biết chuyện Đường Tuấn giết chết Lưu Trường Vân, có lẽ ông ta sẽ có cơ hội tiến vào Thiên Huyền Tông.
"Ồ, tiếc là ông không được chứng kiến cảnh đó."
Đường Tuấn cất giọng chế giễu, anh quơ tay về phía sau, ngọn lửa do Diệu Quang Kim Đồng tạo ra như bị một lực lượng nào đó hút về phía bàn tay của Đường Tuấn.
Đường Tuấn cúi đầu nhìn ngọn lửa trong bàn tay, anh khẽ nhíu mày, nói nhỏ: "Thần thông này không tệ đâu, tiếc là hỏa lực lại quá phân tán.”
Anh thầm nhẩm trong đầu, Ngọn lửa trong tay anh bắt đầu khởi động, nó không ngừng thu nhỏ lại, ngọn lửa màu đỏ ban nãy lại được nhuộm thêm một chút màu đen. Nếu Lưu Trường Vân còn tỉnh, có thể nhận ra đây là biểu hiện của Diệu Quang Kim Đồng tiến giai, là thứ năng lực này ngay cả tông chủ hiện nay của Thiên Huyền Tông cũng không có.
"Ha ha, lúc này còn có tâm trạng đùa với lửa."
Trần Hựu dẫn Trần Ngọc ra ngoài cung điện nhìn thấy động tác của Đường Tuấn bèn cười lên khoái trá.
"Này, cô thấy pháo hoa bao giờ chưa?"
Long Diên đang sững người, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói truyền vào tai mình. Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp Đường Tuấn nhìn về phía cô.
"Pháo hoa."
Long Diên sửng sốt, không rõ ý của Đường Tuấn là gì. Nhưng ngay sau đó, cô hiểu.
Cô ta thấy Đường Tuấn bước lên mấy bước đã xuất hiện ở ngoài cửa cung điện, ngọn lửa trong tay anh ta hóa thành một cột lửa bay vút về phía cha con Trần Hựu với tốc độ bất ngờ.
Trên con đường bên ngoài cung điện, U Bạch đang tụ tập nói chuyện phiếm với mấy cung nữ có quan hệ tương đối tốt trong hoàng cung.