Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Trường Vân sửng sốt, một hồi mới hiểu được, nói: "Thì ra tiền bối cũng đến đây vì tinh đồ.”
"Chẳng lẽ còn người nào khác đã đến đây tìm tinh đồ ư." Đường Tuấn nghe được một chút thông tin từ lời nói của Lưu Trường Vân.
Advertisement
Lưu Trường Vân cười khổ nói: "Suốt năm trăm năm mới có một lần rời khỏi vùng đất này, ai sẽ bỏ qua chứ?”
Advertisement
Chờ Lưu Trường Vân nói xong, Đường Tuấn cũng hiểu được lời ông ta vừa nói có ý gì.
Hành tinh này gọi là Hành tinh Thiên Mang, là một hành tinh xa xôi trong Tinh vực Bảo Bình. Mỗi năm trăm năm trôi qua, Hành tinh Thiên Mang lại xảy ra hiện tượng thủy triều đất trời. Hai thế lực mạnh nhất trên Hành tinh Thiên Mang là Thiên Huyền Tông và Vạn Yêu Chi Sâm sẽ nhân cơ hội này khởi động truyền tống trận, phái người đi ra ngoài tinh vực rộng lớn hơn, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể giúp Hành tinh Thiên Mang trỗi dậy.
"Nhưng đã nhiều năm trôi qua, mấy chục người đã rời khỏi nơi đây nhưng không một ai trở về." Nói đến cuối, trên mặt Lưu Trường Vân lộ ra một tia bất đắc dĩ và thất vọng.
Hành tinh Thiên Mang ở trong Tinh vực Bảo Bình là nơi tương đối lạc hậu, dù công pháp hay là truyền thừa đều kém hơn các hành tinh tu hành khác. Người được coi là thiên tài ở Hành tinh Thiên Mang chỉ là kẻ tầm thường ở các hành tinh khác, thậm chí còn không xứng đặt lên bàn cân để so sánh. Chênh lệch cực lớn này khiến những người đó hoặc là nản lòng thoái chí, hoặc là chết trong sự tầm thường và yên lặng, không còn kết cục nào khác. Nhưng cho dù như vậy, cứ mỗi năm trăm năm một lần, vẫn có rất nhiều người tu hành trẻ tuổi tranh nhau đi tới Hành tinh Thiên Mang.
"Ngàn năm trước, Tinh vực Bảo Bình từng có một cái tông môn đi ngang qua Hành tinh Thiên Mang, ở đây tạm thời dừng lại. Vừa vặn đệ tử Thiên Huyền Tông ta và đối phương tiến hành tỷ thí, nhưng đối phương vẻn vẹn chỉ có một người, liền đem tất cả đệ tử Thiên Huyền Tông ta đánh bại.” Lưu Trường Vân thần sắc thê lương: "Mà người nọ ở trong tông môn cư nhiên chỉ là Mạt Lưu, cái kia tông môn ở Tinh vực Bảo Bình chỉ xếp thứ chín mươi vị.”
Long Diên và Long Dần trầm mặc. Đây còn là lần đầu tiên bọn họ nhận ra thực lực của mình lại thấp kém như vậy.
"Ở đại tông bọc người đó, ngưng luyện nhất đẳng kim đan mới là đệ tử chân truyền, mà người nổi bật trong đệ tử chân truyền càng là siêu cấp thiên tài ngưng luyện siêu phẩm nguyên đan." Lưu Trường Vân thở dài.
Đường Tuấn cũng hơi ngẩn ra, loại chênh lệch này đích xác làm cho người ta tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, trong mắt Lưu Trường Vân bỗng nhiên nở rộ ra một đoàn tinh mang, thanh âm có chút kích động nói: "Nhưng lần này có lẽ sẽ thay đổi, thiếu tông chủ Thiên Huyền Tông ta và Thái tử yêu tộc Vạn Yêu Chi Sâm đều ngưng luyện bán siêu phẩm nguyên đan, cho dù đặt ở toàn bộ Tinh vực Bảo Bình đều xem như thiên tài.”
Lưu Trường Vân bỗng nhiên hỏi: "Tiền bối, không biết anh ngưng tụ phẩm cấp nguyên đan gì đây?”
Đường Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. Anh sợ chính bản thân nói ra quá đả kích người, Hỗn Độn Nguyên Đan ở trong siêu phẩm Nguyên Đan đều có thể xếp vào top . Cái kia thiếu tông chủ và yêu tộc thái tử nhưng bán siêu phẩm nguyên đan, hoàn toàn không có có thể so sánh.
Đám người Lưu Trường Vân, Long Diên thấy thế, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng. Lưu Trường Vân nhẹ giọng nói: "Tiền bối trẻ như vậy có thể đạt tới loại tu vi này, đã là rất vô và. Thiếu tông chủ Thiên Huyền Tông ta và Thái tử yêu tộc dốc hết tài nguyên của hai môn phái mới đạt được thành tựu như bây giờ, tiền bối không cần để ý.”