Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy tình trạng của Lộ Thừa Phùng, trong lòng Dạ Bạch Ý thở dài một hơi, phất tay một cái, một luồng chân nguyên lập tức chui vào cơ thể ông ta. Sắc mặt Lộ Thừa Phùng mới đỡ hơn đôi chút.
“Được rồi. Thách đấu đến đây kết thúc.” Dạ Bạch Ý nói.
Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói: "Anh bạn tu đạo này, cậu tìm tới Thiên Huyền Tông của tôi chắc chắn là có chuyện gì đó đúng không. Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một lúc được chứ?”
Advertisement
Đường Tuấn gật đầu một cái.
Advertisement
Dạ Bạch Ý dẫn đường, Đường Tuấn đi theo phía sau, hai người họ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hai cha con Lộ Thừa Phùng và Lộ Nguyên Quân cũng cách một khoảng khá xa lửng thửng đi theo hai người.
“Cha, không phải vừa rồi vẫn chưa phân thắng bại sao? Tiếp tục đánh nữa, tên kia nhất định không phải đối thủ của cha.” Lộ Nguyên Quân không hiểu truy hỏi.
Anh ta không hiểu, người cha luôn luôn hiếu chiến của mình tại sao lần này lại dễ dàng dừng tay như vậy.
Bốp!
Lộ Thừa Phùng tát một phát lên trán của Lộ Nguyên Quân, hùng hùng hổ hổ mắng: “Mày ước gì ông đây chết sớm một chút có phải không?”
Lộ Nguyên Quân sửng sốt. Bỗng nhiên, anh ta lại nhìn thấy cánh tay đang rủ xuống dưới tay áo của Lộ Thừa Phùng. Chỉ thấy trên cánh tay kia phủ đầy những vết cắt nhỏ, giống như vết nứt xuất hiện trên đồ gốm khi bị va đập mạnh. Từ trong miệng vết nứt kia vẫn còn đang rỉ máu không ngừng.
“Con cho rằng vừa rồi cha đang chiếm thế thượng phong à? Một chưởng của tên kia xém chút nữa đã đánh nát hình người của cha, nếu không phải cuối cùng cậu ta thu liễm sức mạnh của mình, bây giờ có lẽ cha đã chết mất rồi.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Lộ Thừa Phùng vẫn còn lộ ra vẻ e ngại sâu sắc.
Trên một đài cao của Thiên Huyền đỉnh, Dạ Bạch Ý vuốt vuốt hạt châu trong lòng bàn tay. Hạt châu kia có màu vàng nhạt, mặt ngoài mượt mà bóng loáng, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Anh bạn tu đạo này có lẽ không phải người tu hành bản địa ở Thiên Mang tinh, phải không?” Sau một hồi trầm mặc, Dạ Bạch Ý đột nhiên hỏi.
Rầm rầm.
Lời này vừa nói xong, nhóm trưởng lão của Thiên Huyền Tông đứng đầu là đại trưởng lão Thần Long lập tức vây quanh Đường Tuấn, vẻ mặt bọn chúng giống như đang phải đối mặt với đối thủ sống còn.
Tròng mắt Đường Tuấn khẽ híp lại, nói: "Lời này của tông chủ có ý gì?"
Dạ Bạch Ý chỉ vào hạt châu ông ta đang cầm trong tay, nói: "Dòng máu của cậu và Địa Nguyên châu nảy sinh cộng hưởng, có phải cậu đến từ Trái Đất không.”
Trong lòng Đường Tuấn vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, năng lượng chân nguyên trong cơ thể phát huy đến đỉnh điểm, chuẩn bị tùy thời tùy lúc ra tay.
“Địa Nguyên châu sáng lên! Cuối cùng cũng sáng lên!”