Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong Dạ Bạch Ý phất phất tay áo, hình như ông ta hơi mệt mỏi. Tràn đầy chờ mong và hy vọng, phút chốc lại thất vọng ê chề, cảm giác này thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
Đường Tuấn gật đầu, trong lòng anh cũng không có bao nhiêu khó chịu. Dạ Tư Niên đưa Đường Tuấn đến chỗ ở tạm thời của anh tại Thiên Mang tinh, chỉ còn các vị cao tầng trong Thiên Huyền Tông, Lộ Thừa Phùng và Dạ Bạch Ý ở lại.
Advertisement
“Tông chủ, nhất định phải là dòng máu thần thánh chân chính sao? Tư chất của cậu ta rất tốt, coi như là người sở hữu dòng máu thần thánh thật sự so sánh với cậu ta, e là cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.” Thần Long nhịn không được nói.
Bọn họ thật sự cảm thấy đáng tiếc thay cho Đường Tuấn.
Advertisement
Dạ Bạch Ý thở dài, trong mắt thần sắc nhớ nhung, nói: "các người có biết chủ nhân thật sự của dòng máu thần thánh sẽ sở hữu tư chất nghịch thiên như thế nào không?”
Dừng một chút, Dạ Bạch Ý đưa mắt nhìn lướt qua đám người một chút, nói: "Căn cứ vào những gì tổ tiên ghi chép lại, người tu luyện sở hữu dòng máu thần thánh, sau khi trưởng thành sẽ đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, tùy tiện tu luyện một chút cũng có thể dễ dàng đột phá Hóa Thần, hơn nữa bọn họ gần như không gặp phải bất cứ bình cảnh nào trong quá trình tu luyện.”
Bình cảnh: có nghĩa là khi tu luyện đến một cấp bậc nhất định nào đó, thì sẽ không thể tăng tiến được nữa.
Lời này vừa nói xong, đám người Thần Long lập tức ngơ ngẩn. Loại thiên phú này thật sự là thứ mà loài người có thể có được sao?
“Bây giờ các người còn cảm thấy tư chất của cậu ta tốt hơn chủ nhân thật sự của dòng máu thần thánh không?” Dạ Bạch Ý hỏi.
Không một ai trả lời.
Những người ở đây gần như đều có thể nhìn ra hiện tại Đường Tuấn chỉ mới đạt tới kỳ viên mãn của cảnh giới Nguyên Đan, nếu đem so sánh với chủ nhân dòng máu thần thánh thật sự thì quả là khác xa một trời một vực.
Hai ngày sau, bên trong vùng đất bí mật của Thiên Huyền Tông.
Dưới chân là một trận pháp truyền tống, chỉ là so với Tiên Lộ của Trái Đất thì nhỏ hơn rất nhiều, phù văn được chạm khắc cũng không phức tạp như vậy.
“Đích đến của trận pháp truyền tống này là trung tâm của thế giới hoang dã, là một trong vô số các thế giới nhỏ. Tinh vực Bảo Bình của chúng ta cũng chỉ là một trong vô số tinh vực của thế giới hoang dã mà thôi. Lần này các người rời khỏi đây, mục đích chủ yếu là tự rèn luyện bản thân, nếu các người có thể đột phá cảnh giới Hóa Thần, phải trở về một chuyến để hỗ trợ mọi người sửa chữa truyền tống trận. Việc thứ hai đó là tìm kiếm người thật sự sở hữu dòng máu thần thánh..”
Đường Tuấn, Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân, ba người cùng đứng trong truyền tống trận, Dạ Bạch Ý tỉ mỉ căn dặn mọi chuyện với họ.
“Đường Đường, mặc kệ cậu có thể đạt được thành tựu Hóa Thần hay không, thì cậu cũng phải nhớ trở về, đừng quên bản thân cậu chính là người của Thiên Mang tinh.”
“Đừng quên Thiên Huyền Tông, cũng đừng quên Vạn Yêu Chi Sâm.”
“Đại sư huynh, thiếu yêu chủ, đừng quên chúng tôi.”
Bên ngoài trận pháp, một đám người của Thiên Huyền Tông và Vạn Yêu Chi Sâm hai mắt đẫm lệ, ngay cả Lộ Thừa Phùng đường đường là Yêu chủ xưng bá lâu nay, cũng phải đỏ mắt rơi lệ.
Hai người Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng mím chặt đôi môi, không nói một lời.