Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ anh cũng biết thân phận đến từ Trái Đất của mình không thể bại lộ, nếu không rất nhanh sẽ gặp phải kẻ thù lớn mạnh.
Cổ Dương cũng không nghĩ nhiều.
"Chủ nhân, đây là thứ mà Kim Quang Mãng để lại." Lúc này, Thủy Thanh Lam tìm kiếm dưới thân của Kim Quang Mãng một hồi, đưa một cái cây ăn quả và hai quả cây cho Đường Tuấn.
Advertisement
Cây ăn quả chỉ cao bằng cánh tay, thân và cành của cây ăn quả trong suốt, có thể nhìn thấy nhựa cây màu xanh tươi đang chảy chầm chậm bên trong.
Đường Tuấn cầm lấy cây ăn quả và quả cây, quan sát tỉ mỉ. Anh có thể cảm nhận được sự phi thường của cây ăn quả, dường như khiến anh nhạy cảm với không gian hơn.
Advertisement
"Chủ nhân, đây là cây ăn quả Hư Linh và quả Hư Linh, cây ăn quả Hư Linh trưởng thành, có thể giúp đỡ người tu hành cảm ngộ một chút Không Gian Chi Đạo. Cây ăn quả Hư Linh này còn cả trăm năm nữa mới trưởng thành." Thủy Thanh Lam giải thích, ánh mắt cũng có chút nóng.
Không Gian Chi Đạo, đây chính là thứ mà đại năng Hóa Thần mới có thể lĩnh ngộ được. Cho dù cây ăn quả Hư Linh này vẫn chưa trưởng thành, nhưng cũng là một bảo bối khó lường.
"Đó là do bọn tôi phát hiện." Cô gái trẻ tuổi bên cạnh Cổ Dương gấp gáp nói.
"Cô phát hiện? Không có chủ nhân của tôi, lúc này các người đã chôn thân trong bụng con trăn rồi, còn dám đòi cây ăn quả Hư Linh!" Giọng nói lạnh lùng của Thủy Thanh Lam vang lên.
Thiên tài địa bảo, người có năng lực mới có được, đây là định luật.
"Vị đạo hữu này nói không sai. Tiểu Trinh, em đừng ăn nói lung tung." Cổ Dương dạy dỗ.
Đồng thời xin lỗi Đường Tuấn: "Sư muội của tôi tùy hứng đã quen, đạo hữu đừng trách cứ."
Đường Tuấn gật gật đầu, suy nghĩ một chút, đưa hai quả Hư Linh cho Cổ Dương, nói: "Có lẽ hai người có chỗ cần dùng hai quả cây này, nên tặng cho anh vậy."
Cổ Dương sửng sốt một hồi, cuối cùng nhận lấy: " n tình của đạo hữu, Cổ Dương không dám quên. Chúng tôi quả thật có chỗ cần dùng hai quả Hư Linh này."
"Giả mù sa mưa. Vốn dĩ là của bọn tôi." Tiểu Trinh ở bên cạnh nhếch miệng, nói thầm.
Cổ Dương cảm thấy ngại ngùng, hỏi: "Đạo hữu đang định đi đến Man Uyên Thành à?"
Đường Tuấn gật gật đầu.
"Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, đúng lúc thầy của tôi đang ở Man Uyên Thành làm việc, đến lúc đó giới thiệu cho đạo hữu anh quen biết." Cổ Dương nói.
Đường Tuấn suy nghĩ một hồi, rồi đồng ý. Vừa hay anh cũng đến đây lần đầu, cần phải có người dẫn đường.
Hai ngày sau, Man Uyên Thành.
Trên tường thành cổ xưa nặng nề nhuộm màu máu đỏ, có mười mấy binh sĩ cầm thương dài đang đứng ở cổng thành kiểm tra người ra vào. Đồng thời, muốn đi vào Man Uyên Thành, còn cần phải giao nộp một số nguyên thạch nhất định.
"Mấy người các người, mỗi người mười viên nguyên thạch hạ phẩm." Cây thương dài của binh lính canh giữ cổng thành chặn ngang, ngăn cản một nhóm bốn người.