Binh sĩ Trần Lộc nhếch miệng, cười nhạt nói: "Tôi nào dám chứ. Hai vị là học trò của Đan Dương Tùng đại nhân của Thanh Đan Tông, tôi cũng không dám nhắm vào các người. Nhưng mà mấy ngày nay người tu hành từ nơi khác đến rất nhiều, chúng tôi phải tăng thêm cường độ kiểm tra. Tôi thấy hai người bên cạnh của cô rất đáng nghi ngờ, cần phải điều tra một phen."
Lúc nói chuyện, Trần Lộc mang theo ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Đường Tuấn và Thủy Thanh Lam, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Advertisement
"Được rồi. Mười viên thì mười viên vậy." Cổ Dương nói một câu, lấy bốn mươi viên nguyên thạch từ trong nhẫn không gian ra đưa cho Trần Lộc.
Vẻ mặt Trần Lộc đắc ý: "Như vậy còn tạm được."
Advertisement
Lúc này mới để bọn họ đi vào.
Đi vào trong thành, trên gương mặt của Ngô Tiểu Trinh hiện đầy vẻ tức giận, nhíu mày nhìn về phía Đường Tuấn và Thủy Thanh Lam: "Sư huynh, tại sao lại nộp thay bọn họ. Mỗi tháng chúng ta cũng không được chia bao nhiêu nguyên thạch. Hơn nữa, nếu như không phải vì hai người này, cái tên Trần Lộc kia cũng tìm không được cớ để doạ dẫm chúng ta."
Cổ Dương có chút không vui nhìn Ngô Tiểu Trinh, nói: Sư muội, chỉ là mấy viên nguyên thạch mà thôi, chẳng lẽ nó còn quan trọng hơn tính mạng của chúng ta."
"Vâng vâng vâng." Ngô Tiểu Trinh biết sư huynh mình lại muốn nhắc đến ơn cứu mạng của Đường Tuấn lúc nãy, cô ta nhanh chóng ngắt lời, giọng điệu tràn đầy không kiên nhẫn, nói thầm: "Bọn họ còn lấy cây ăn quả Hư Linh của chúng ta nữa mà."
Thấy Ngô Tiểu Trinh còn canh cánh trong lòng chuyện của cây ăn quả Hư Linh, Cổ Dương lắc đầu, không thể làm gì với người sư muội này của mình.
Cho Đường Tuấn một ánh mắt xin lỗi, Cổ Dương mới lên tiếng: "Đường đạo hữu, bây giờ chúng ta đi gặp thầy của tôi. Lần này anh đã cứu hai người bọn tôi, trên dưới Thanh Đan Tông nhất định sẽ trả ơn."
Đường Tuấn khẽ gật đầu. Đi cả đoạn đường này, anh cũng biết Thanh Đan Tông có thế lực như thế nào.
Cổ Dương và Ngô Tiểu Trinh là học trò của Đan Dương Tùng - tông chủ của Thanh Đan Tông. Thanh Đan Tông tiếng tăm truyền xa với thuật luyện đan và y thuật, một thân tu vi của Đan Dương Tùng đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ điên phong, y thuật vô cùng tài giỏi, được người ta gọi là bàn tay thần kỳ hồi sinh.
"Ở thế giới này y đạo sẽ phát triển đến trình độ như thế nào vậy?" Trong lòng Đường Tuấn tò mò, cho nên trên đường đi Ngô Tiểu Trinh không ngừng châm chọc khiêu khích anh, nhưng Đường Tuấn đều không để tâm. Anh muốn xem thử y đạo phát triển như thế nào trong thế giới của người tu hành.
"Có lẽ bây giờ thầy đang ở nhà họ Triệu xem bệnh cho vị thiên tài nhỏ kia."
Cổ Dương nói.
Nhà họ Triệu, là thế gia được xếp trong top của Man Uyên Thành. Về thực lực, mạnh hơn Thanh Đan Tông một chút, trong tộc có ba vị cường giả cảnh giới Nguyên Anh trở lên.
"Một Man Uyên Thành đã có thực lực như thế này, vậy toàn bộ thế giới Man Hoang." Đường Tuấn âm thầm kinh hãi, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng về sự lớn mạnh của thế giới Man Hoang. Còn lớn mạnh hơn cả những ghi chép ở Thiên Huyền Tông. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, những ghi chép ở Thiên Huyền Tông không biết đã bao nhiêu năm không đổi mới rồi, những hiểu biết về thế giới Man Hoang có lẽ vẫn dừng lại ở rất lâu trước đây.
"Hy vọng lần này hai người đó đến Vạn Đạo Tông mọi chuyện đều thuận lợi." Trong lòng Đường Tuấn thầm nghĩ.
Không lâu sau, mấy người bọn họ đã đi tới phủ đệ của nhà họ Triệu. Gác cổng quả thật quen biết Cổ Dương và Ngô Tiểu Trinh, cũng không cần thông báo, thì để hai người họ đi vào.
"Lát nữa sau khi vào trong, hai người các anh đừng nói gì cả, nếu như va chạm với nhân vật lớn nào đó của nhà họ Triệu, cũng đừng trách bọn tôi không nhắc nhở các anh." Ngô Tiểu Trinh có chút khinh thường nhắc nhở.