Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi nhỏ. Thế lực bậc một, đó chính là những tông môn hoặc những thế gia có người tu luyện đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.
“Ừ.”
Advertisement
Bây giờ Đường Tuấn chỉ suy nghĩ đến việc tu hành, luyện ra càng nhiều Thần Thông, phá đan kết anh càng sớm càng tốt. Chỉ cần Từ Linh Anh không tới làm phiền anh, ai rảnh quan tâm nhà họ Từ có bối cảnh như thế nào đâu? Nhưng mà nếu Từ Linh Anh đến tìm anh gây sự, thì anh cũng không sợ.
Trong lòng anh tràn đầy sự tự tin của một kẻ mạnh. Chỉ với nguyên đan năm văn viên mãn của anh hiện tại, một cái ba văn Từ Linh Anh, đúng là không lọt được vào trong mắt.
Advertisement
“Chính là chỗ này.” Ngô Tiểu Trinh dẫn theo sư huynh Cổ Dương, đứng ở hành lang của nhà Hải Các, trước mặt là cửa của một cái ghế lô, sắc mặt có chút khẩn trương.
“Sư muội.” Bỗng nhiên Cổ Dương nắm lấy tay của Ngô Tiểu Trinh, lắc đầu.
Vẻ mặt khẩn trương của Ngô Tiểu Trinh đột nhiên trở nên bình tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, đẩy ra cửa phòng VIP ra.
Một nam một nữ đang đứng bên trong ghế lô. Người nam đưa lưng về phía Cổ Dương và Ngô Tiểu Trinh, người nữ đứng hơi nghiêng, nhìn dáng vẻ có thể đoán là người hầu của người nam.
“Cổ Dương, Ngô Tiểu Trinh, hai vị học trò của Thanh Đan Tông, hai người đến tìm tôi có chuyện gì sao?” Cửa phòng VIP môn vừa đóng, một cái giọng nam nhàn nhạt cất lên.
“Từ Linh Anh, tôi muốn làm giao dịch với anh.” Ngô Tiểu Trinh hít một hơi thật sâu rồi nói với người nam.
Người nam đang đưa lưng về phía bọn họ vậy mà lại là Từ Linh Anh, người trẻ tuổi giỏi nhất của nhà họ Từ.
“Giao dịch với tôi, hai người có đủ tư cách sao? Nếu như có thể chịu được một chiêu của Vân Tuấn, thì hãy đến giao dịch với tôi.” Từ Linh Anh không quay đầu qua nhìn mà trả lời lại. Trong lời nói ngữ điệu không có chút lên xuống, tưởng chừng không có cái gì có thể tác động đến anh.
Lời nói vừa dứt, cô gái đứng ở một bên ra tay bất ngờ. Đem chỉ làm kiếm, một sợi kiếm nuốt vào ở đầu ngón tay, hơi thở trở nên sắc bén tưởng chừng như có thể chặt đứt cả gió.
“Phong Sát Cửu Kích. Từ Linh Anh, đây là chiêu thức bí truyền của nhà họ Từ, vậy mà anh dám dạy cho một kẻ hầu.” Ngô Tiểu Trinh nhận ra chiêu thức của Vân Tuấn, nhịn không được la lên.
Phong Sát Cửu Kích, chiêu thức độc quyền của nhà họ Từ, có tổng cộng chín thức, nghe nói chỉ cần luyện đến cảnh giới cao nhất, bằng một ngón tay cũng có thể chém đứt ngọn gió ở chín tầng mây.
Tu vi Vân Tuấn chỉ có cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ, nhưng lúc này sử dụng Phong Sát Cửu Kích này, đã gần như có uy thế của cảnh giới Nguyên Đan viên mãn. Ngô Tiểu Trinh chỉ cảm thấy bản thân bị một ngón tay này đè bẹp, không có chỗ nào để trốn. Mạng sống của cô ta sẽ dễ dàng bị chặt đứt giống như ngọn gió kia. Có thể thấy, Vân Tuấn đã hiểu được tinh túy của một chiêu này.
“Sư muội cẩn thận.” Cổ Dương kêu lên.
Đồng thời, anh ta đột nhiên kéo Ngô Tiểu Trinh đến bên cạnh mình, bàn tay đánh một chưởng hướng về phía trước.