Ngô Tiểu Trinh ngạc nhiên, biết mưu kế của chính mình không thể gạt được đối phương, cười nói: “Không sai. Cái tên Đường Tuấn này chữa trị hết thương tật của Triệu Thanh Sơn, đối với nhà họ Triệu có ân, chẳng lẽ cậu cả nhà họ Từ lại kiêng kị nhà họ Triệu nên không dám làm gì sao?”
Bộp.
Advertisement
Một luồng sức mạnh vô hình đánh vào ngực Ngô Tiểu Trinh, đánh cô ta bay lên trên tường của ghế lô, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Advertisement
“Không cần có ý đồ dùng phép khích tướng rẻ tiền này đối với tôi, bằng không lần sau người chết chính là cô. Tôi giết cô, đoán xem Đan Dương Tùng có dám tìm tôi báo thù hay không?” Giọng nói Từ Linh Anh lạnh nhạt vang lên.
Thân thể Ngô Tiểu Trinh hơi run một chút, sự sợ hãi trong mắt ngày càng sâu đậm.
“Nhưng mà một gốc cây Hư Linh Quả thì đáng giá để tôi ra tay, trước hết hai người ở tại chỗ này đi, chờ khi tôi lấy được cây Hư Linh Quả, sẽ cho cô một cái bí pháp tu luyện song văn.”
Từ Linh Anh ra lệnh cho người hầu Vân Tuấn, nói: “Nói Từ Chiêu ra tay trước, thử xem một chút thực lực của đối phương. Nếu quá yếu, thì bảo Từ Chiêu xử lý luôn, đem cây Hư Linh Quả lấy ra đưa tôi. Nếu thực lực không tồi, tôi sẽ ra tay.”
Vân Tuấn khẽ gật đầu, rồi rời khỏi ghế lô.
Tuy sắc mặt của Ngô Tiểu Trinh lúc này tái nhợt, nhưng cũng lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng. Tất nhiên là cô ta biết Từ Chiêu. Đó là thiên tài thứ hai của nhà họ Từ, hơn nữa còn là em trai cùng cha khác mẹ của Từ Linh Anh, thực lực cực mạnh, đã luyện thành song văn, tính cách thì kiêu ngạo ương ngạnh, ở toàn bộ Mãn Uyên Thành gần như không ai là không biết anh ta.
Đường Tuấn ngồi ở bên trong ghế lô, vừa nuôi dưỡng nguyên đan trong cơ thể, vừa nhìn hội đấu giá phía dưới. Hội đấu giá hội đã bắt đầu được một lúc rồi, đã xuất hiện một ít bảo vật khiến anh hứng thú. Triệu Thanh Sơn cho rằng anh đến từ một nơi lớn như Man Hoang Thành, chưa từng nghĩ đến việc Đường Tuấn đến từ Trái Đất, đối thế giới tu hành có rất nhiều chuyện cảm thấy vô cùng xa lạ. Nhờ hội đấu giá lần này, đã tăng thêm sự hiểu biết của anh ở một phương diện khác.
“Kế tiếp vật muốn đấu giá chính là một thanh kiếm cấp bậc pháp khí.”
Khi người chủ trì của hội đấu giá nói chuyện, một người phục vụ lập tức nâng một thanh kiếm đi lên sân khấu. Đi đến giữa sân khấu, người phục vụ bỗng nhiên rút kiếm ra, nhẹ nhàng đưa lên, giống như một mảnh màn đêm xuất hiện giữa sân.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, thân kiếm vậy mà có màu ngăm đen, sáng đến độ có thể soi thấy người, ở dưới ngọn đèn lấp lánh ánh sáng.
“Thanh kiếm này gọi là Dạ Vị Ương, là một pháp khí do đại sư Âu Dũng của Man Hoang Thành tiện tay chế tạo ra. Công năng rất đơn giản, dùng nguyên lực kích hoạt kiếm khí, có thể làm kẻ địch mất trí trong trong thời gian ngắn. Giá khởi điểm là nguyên thạch hạ phẩm, mỗi lần báo giá tăng thêm , hiện tại bắt đầu.” Người chủ trì giới thiệu.
“Thật là công năng vô dụng.” Đường Tuấn nghe thấy lời giới thiệu của người chủ trì, không khỏi lắc đầu. Người tu hành chỉ cần đặt chân vào cảnh giới Thần Hải, đã có thể xuất hồn khỏi xác, dùng linh hồn cảm nhận sự vật bên ngoài, thậm chí nhìn còn chính xác hơn so với dùng mắt. Bởi vậy công dụng làm người mất trí này, nếu không phải vô dụng thì là cái gì.
Vốn dĩ anh còn cho rằng loại pháp khí vô dụng này không có ai đấu giá. Không nghĩ đến sau khi người chủ trì báo giá xong, lập tức có người bắt đầu kêu giá, cuối cùng bị một cô gái trẻ mặc váy dài dùng nguyên thạch hạ phẩm cướp được.
Kết quả này khiến Đường Tuấn có chút dở khóc dở cười, nhưng mà nghĩ đến đến thân phận của cô gái này, trong lòng Đường Tuấn dễ chịu một chút.
Cô gái này đến từ nhà họ Âm của Mãn Uyên Thành, tên là Âm Thư Vũ, phải biết rằng nhà họ Âm là thế gia giàu có nhất Mãn Uyên Thành. Hơn nữa nghe nói sở thích của Âm Thư Vũ là thu thập một ít đồ vật kỳ lạ. Cũng chỉ có cô ta, mới có khả năng ném tiền qua cửa sổ dùng nhiều nguyên thạch như vậy chỉ để mua một cái Dạ Vị Ương vô dụng.