Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi anh báo giá không lâu, cái người ở phòng VIP trước đó cũng báo giá theo, không nhiều không ít, chỉ hơn anh khối.
Anh tiếp tục tăng thêm.
Đối phương bắt chước theo.
Advertisement
Không bao lâu, Đường Tuấn đã kêu báo tới hai trăm hai mươi khối nguyên thạch, đây là giá chót mà anh có thể báo.
“Hai trăm ba mươi khối nguyên thạch hạ phẩm!”
Advertisement
Nhưng mà anh vừa kêu xong, ngay sau đó một giọng báo giá khác vang lên.
Vẫn là cái phòng VIP trước đó.
Sắc mặt Đường Tuấn tối sầm lại, có chút khó coi. Báo giá đến mức độ này, anh đã không tiếp tục được nữa.
Lúc này, cửa phòng VIP bị mở ra, một người phục vụ của nhà Hải Các người đi vào.
“Ngài Đường, người khách của phòng VIP kia nói nếu ngài không tiếp tục báo giá, Nguyên Dương Đan sẽ thuộc về anh ta.” Người phục vụ nói.
Người phục vụ vừa nói xong, sắc mặt Đường Tuấn ngay lập tức trở nên âm trầm.
“Ông chủ, chuyện ngày rõ ràng nhắm vào ngài." Thủy Thanh Lam đứng một bên tức giận nói.
Sao Đường Tuấn có thể không hiểu.
“Ngài Đường, vị khách kia còn nhờ tôi chuyển đến ngài một câu. Anh nói, nếu ngài muốn nguyên dương đan, thì tới phòng vip tìm anh ta, anh ta đang đợi ngài.”
Trên mặt người phục vụ treo một nụ cười kỳ quái, nhìn Đường Tuấn. Ở Mãn Uyên Thành này, mỗi ngày đều xảy ra việc con cháu thế gia nhắm vào những người tu hành. Mà hiển nhiên hôm nay vận xui này, đã nhắm đến người trước mặt này.
“Anh ta là ai?” Đường Tuấn hỏi.
“Cậu hai nhà họ Từ, Từ Chiêu.”
Người phục vụ dường như đã đoán được Đường Tuấn sẽ hỏi vấn đề này. Cô ta hơi do dự, cuối cùng cũng nói thêm một câu: “Từ Chiêu là em trai của Từ Linh Anh.”
“Em trai Từ Linh Anh." Đường Tuấn khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia sáng. Tuy rằng không biết tại sao Từ Chiêu lại nhắm vào anh, nhưng ngay cả Từ Linh Anh anh còn không sợ, làm sao có thể sợ một kẻ nhỏ nhoi như Từ Chiêu.
“Nói cho anh ta, tôi sẽ đi tìm anh ta.” Đường Tuấn nhàn nhạt nói.
Người phục vụ gật gật đầu, trong mắt toát ra một tia cười nhạo. Lời nói kiểu này cô ta đã nghe nhiều rồi, nhưng ở Mãn Uyên Thành, có được bao nhiêu người có thể đối đầu với nhà họ Từ, đối đầu với cậu hai kiêu ngạo hống hách của nhà họ Từ được chứ. Cho dù có, ít nhất cũng phải có trình độ cỡ m Thư Vũ và Triệu Thanh Sơn, dù sao chắc chắn không phải người trước mặt này.
Ở bên trong phòng vip, Từ Chiêu nghe người phục vụ nói xong, trên mặt lộ vẻ hơi châm biếm, trong tay cầm viên nguyên dương đan.
"Chỉ có hai trăm khối nguyên thạch hạ phẩm đã không chi nổi, tên này chỉ là một đồ nghèo khổ thôi. Anh cả bắt tôi đối phó với loại người như vậy làm gì.” Tiện tay cất đi viên Nguyên dương đan, Từ Chiêu lắc lắc đầu, lộ vẻ mặt không có hứng thú.