Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc Âm Thư Vũ vừa uống trà vừa nghịch chiếc lư hương mua được từ cuộc đấu giá, đột nhiên có người nói rằng Đường Tuấn đang đến thăm.
Trên mặt Âm Thư Vũ nở một nụ cười và nói: “Tôi biết anh ta sẽ đến. Không ai dám không nghe lời Âm Thư Vũ tôi.”
“Hãy để anh ta vào.” Âm Thư Vũ ra lệnh.
Advertisement
Một lúc sau, Đường Tuấn bước vào dưới sự dẫn dắt của đám thuộc hạ của nhà họ Âm.
Khi Đường Tuấn bước vào, Âm Thư Vũ đang cúi đầu uống trà, làn sương mờ ảo khiến khuôn mặt cô ta có chút mơ hồ. Thậm chí cô ta không ngẩng đầu lên, nhìn cốc trà trong tay, như thể nó có thể mang lại cho cô ta thêm niềm vui.
Advertisement
“Anh có biết tại sao tôi lại tìm anh không?” Âm Thư Vũ hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu. Âm Thư Vũ một cô chủ của thế gia như thế này, trong nhà còn có cường giả cảnh giới Nguyên Anh tọa trấn, sự giàu có của nhà họ m là bậc nhất ở Mãn Uyên Thành. Muốn người có người, muốn tiền có tiền. Anh không rõ Âm Thư Vũ tìm anh làm cái gì?
“Bởi vì anh không có lai lịch, cho dù anh có chết cũng không ai truy cứu.” Âm Thư Vũ thờ ơ nói. Giọng điệu hơi lạnh lùng, như không phải nói về một người, mà là một vật không đáng kể.
Đường Tuấn giật mình, trong lòng không khỏi tức giận.
"Tôi biết anh tức giận, nhưng mà thứ tình cảm vô dụng kia không có tác dụng gì với tôi đâu. Thực lực của anh quả thực rất tốt, nhưng ở trong mắt tôi và nhà họ Âm, thật sự là bình thường."
“Hừ.” Đường Tuấn cau mày.
Anh di chuyển cơ thể và ra tay nhanh như chớp.
“Thần Thông, Băng Thiên Quyền.”
Đường Tuấn còn muốn thử thực lực của phu nhân nhà họ Âm.
“Quả nhiên chỉ mỗi Thần Thông này thôi!” Âm Thư Vũ hơi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút châm chọc.
“Thần Thông, Chấn Sơn!”
Trong lòng thấp giọng nói, cánh tay nhỏ bé của Âm Thư Vũ gần như tăng gấp đôi sức mạnh, va vào tay của Đường Tuấn.
Lộc cộc.
Một cổ lực lượng cực lớn từ trong cánh tay của Âm Thư Vũ truyền ra, trong nháy mắt thân thể của Đường Tuấn lui về phía sau mấy bước. Những phiến đá xanh trên mặt đất bị sức mạnh dư lại đập nát.
Sức mạnh của Âm Thư Vũ thực sự mạnh hơn Đường Tuấn!
Âm Thư Vũ thu lòng bàn tay lại, khuôn mặt vẫn mang vẻ thoải mái, nhưng cảm giác ngứa ran trên cánh tay khiến trong lòng cô ta cảm thấy chấn động.
"Sức mạnh của anh lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Nếu không phải tôi là song văn viên mãn của tôi, sợ rằng tôi đã phải chịu thiệt."
Âm Thư Vũ nhìn Đường Tuấn ngạo nghễ cười: "Nhìn thấy chưa, đây chính là năng lượng và nội tình được thế gia truyền lại. Đó là thứ mà tan tu anh không thể so sánh được.”
Đường Tuấn không quan tâm đến điều đó, nhìn dáng vẻ dường như anh không hề bị Âm Thư Vũ đánh trúng. Chỉ có bản thân anh mới biết Băng Thiên Quyền vừa rồi chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh của anh.