Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Năm ngày ngắn ngủi, anh có thể hấp thụ bao nhiêu nguyên thạch chứ." Trong lòng Âm Thư Vũ khinh thường.
Cơ thể Âm Thư Vũ vút qua, bay lên trời cao. Một con yêu thú cảnh giới Nguyên Anh đã đợi sẵn trên không trung, vừa hay cô ta đáp trên lưng yêu thú.
Con yêu thú này chính là át chủ bài số một của nhà họ Âm, sức mạnh đã đạt đến cảnh giới Nguyên anh Viên mãn. Nhưng mà dựa vào thân hình của yêu thú, chỉ có thể đối phó với cảnh giới Nguyên Anh bình thường.
Advertisement
Thanh đan Tông.
Ngô Tiểu Trinh đứng bên ngoài một căn phòng bất an không yên, hai bàn tay nhỏ bé xoắn lại với nhau, miệng thì thào nhớ kỹ: "Nhất định phải thành công! Nhất định phải thành công!"
Advertisement
Bùm!
Bỗng nhiên, trong phòng vang lên một âm thanh tối sầm. Trái tim của Ngô Tiểu Trinh nhất thời muốn nhảy tới cuống họng.
Hắt xì.
Cửa phòng bị đẩy ra. Cổ Dương từ trong phòng bước ra.
"Anh, thế nào?" Ngô Tiểu Trinh hỏi.
Cổ Dương xoa xoa đầu Ngô Tiểu Trinh một cách cưng chiều, cười nói: "Cuối cùng đã hội tụ được thần văn thứ hai rồi. Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chuẩn bị sơ qua một chút, anh có thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh."
Ngô Tiểu Trinh nghe vậy, lập tức nhào vào trong lòng Cổ Dương, xúc động nói: "Anh, em biết anh làm được mà."
Cổ Dương khẽ nhíu mày, nói: "Ngày giao hẹn với Từ Linh Anh cũng không còn xa nữa rồi."
Ngô Tiểu Trinh nói: "Từ Linh Anh chẳng qua nhờ vào sự giúp đỡ của anh mình để mở được thông đạo, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Hy vọng vậy." Cổ Dương nói.
Ngô Tiểu Trinh hơi ngẩng mặt, nhìn góc mặt của Cổ Dương, càng hài lòng hơn với quyết định của mình, không có một mảy may hối hận.
Cùng lúc đó, những người đồng trang lứa của nhà họ Từ và nhà họ Triệu cũng đồn đập rời khỏi Mãn Uyên Thành trong âm thầm, cùng với một mục tiêu kỳ lạ chung, đó là Thái Sơn.
"Này. Nghe nói anh đánh cái tên Từ Chiêu kia đến hộc máu, có thật không vậy?" Trên đường đi đến Thái Sơn, Âm Hào hỏi Đường Tuấn với giọng điệu kỳ lạ.
Đường Tuấn tuỳ ý gật đầu, lúc này toàn bộ tinh thần của anh đều dồn vào để suy nghĩ cách để hội tụ thần văn cấp cao, nào có rảnh mà để ý đến vấn đề nhỏ này của Âm Hào.
Âm Hào thấy thế, sâu trong ánh mắt lộ ra một chút lạnh lẽo.
"Xem ra tin tức không sai, sức mạnh của tên này quả thực khá tốt, chả trách lại có thể lọt vào mắt xanh của cô chủ. đáng tiếc đừng nên có ý với cô chủ."
Xem ra, Âm Hào xem Đường Tuấn như đối tượng mà Âm Thư Vũ theo đuổi.