Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy bắt đầu đi. Kêu bọn họ bắt đầu quét sạch khí độc bên ngoài Thái Sơn đi." Từ Linh Anh nói.
Dựa vào thực lực của bọn họ, đương nhiên có thể loại bỏ khí độc. Nhưng tốn sức lực tốn thời gian như vậy, bọn họ còn lâu mới chịu làm.
Advertisement
Ba người bọn họ phân phó xuống, ba tốp người phía dưới liền bắt tay vào làm.
Đường Tuấn đi theo Âm Hào, luôn cảm thấy có một ánh mắt hung hăng dõi theo anh trên bầu trời. Nhưng lúc này anh không dám ra tay, đùng đầu ngón chân cũng có thể biết được cường giả cảnh giới Nguyên Anh của ba nhà tất nhiên phải được giấu ở một nơi bí mật. Thế lực này, với tình cảnh của anh hiện tại không thể địch lại được.
Advertisement
Phất tay tung ra một đạo pháp lực, chuẩn bị xua tan khí độc chung quanh. Nhưng thời điểm pháp lực của anh vừa chạm đến khí độc đó, cơ thể Đường Tuấn cứng đờ, vẻ mặt không dám tin.
"đây là nguyên khí."
Anh vậy mà có thể cảm nhận được nguyên khí đồi đào trong khí độc. Tuy rằng tinh hoa không dày đặc bằng nguyên thạch trung phẩm mang lại, nhưng lại có thể so với nguyên thạch loại kém hơn, nhưng mà điều quan trọng nhất chính là số lượng lớn.
Đường Tuấn nhìn về phía xa, chỉ thấy Thái Sơn cao ngất ẩn hiện trong mây bị khí độc bao phủ, không thể thấy được bờ bến.
"Ừng ực."
Đường Tuấn nuốt một ngụm nước miếng. Như vậy lượng khí độc khổng lồ này, có thể tương đương với bao nhiêu nguyên thạch vậy. Nếu hấp thụ toàn bộ, vậy không biết có thể tu luyện được bao nhiêu đạo thần thông!
"Thằng nhóc chưa trải đời kia. Khí độc của Thái Sơn quả thực chứa đựng lượng nguyên khí dày đặc, nhưng hỗn hợp rất độc. Chỉ cần anh hấp thụ một chút ít, chất độc sẽ cuộn vào cơ thể, đi căn sâu vào trong, cho đù là người tu hành của cảnh giới Nguyên Anh cũng không đám nhiễm phải. Suy nghĩ nực cười này của anh, tôi khuYên Nhi nên cất giữ lại thì tốt hơn." m Hào nhìn thấy bộ dạng của Đường Tuấn, lập tức đoán được suy nghĩ của anh, không khỏi cười khẩy nói.
Trước sự trào phúng của Âm Hào, Đường Tuấn giống như không nghe thấy gì.
Khí độc thôi mà, đối với anh vốn dĩ không thành vấn đề.
Thái Sơn rộng lớn này đối với người khác là một nơi vô cùng độc, nhưng đối với anh đây lại là một ngọn núi giá trị.
Nhìn thấy bộ dạng thất thần của Đường Tuấn, Âm Hào lười để ý tới anh. Khuyên ngăn cũng đã khuyên ngăn rồi, nếu tên này vẫn cố chấp như vậy, buộc hấp thu khí độc, vậy đến lúc đó bị độc chết cũng chẳng trách được anh.
điều chỉnh lại cảm xúc kích động, Đường Tuấn lúc này mới tiếp tục đi theo sau đám người Âm Hào, vừa loại bỏ khí độc, vừa tiến vào Thái Sơn. Nhưng trong quá trình loại bỏ khí độc, Đường Tuấn vận hành Thần Tàng quyết, hấp thụ nguyên khí trong khí độc từng chút một. Về phần khí độc, khi xâm nhập vào cơ thể anh trong nháy mắt, đã được nguyên đan chuyển hoá và hấp thu trong vô thức.
Gần như mỗi một giây trôi qua, nguyên khí mà Đường Tuấn hấp thu chuyển hóa tương đương với một khối nguyên thạch loại hạ phẩm. điều này là Đường Tuấn cố ý kiểm soát, sợ bị người khác phát hiện ra tình hình bất thường.
dựa vào lượng khí độc bị loại bỏ từng chút một, một lối đi thông suốt đã đần đần hình thành sâu bên trong. Vì để ngăn khí độc từ bốn phía tràn vào, để nhận thấy người của ba nhà này đã có chuẩn bị trước mới đến, cầm một cây cờ được khắc hoạ kí hiệu cắm xuống đất. Một luồng ánh sáng được phóng thích từ lá cờ kia, hình thành một lối đi an toàn tạm thời, ngăn cản khí độc bên ngoài.