Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âm thanh của Triệu Thanh Sơn áp lực: "Chính là tôi."
"Thì ra độc của độc Man Đà La là do chị của cô ấy gây ra à." Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.
đối với thế mạnh này của Độc Tông, không khỏi có chút cảm thấy hứng thú.
Advertisement
"Đồ Yên Như nếu là chị cô, vậy thực lực của cô chắc chắn không tệ rồi, để cho tôi lĩnh giáo một chút đi." Triệu Thanh Sơn gầm nhẹ, cơ thể bất thình lình ngã xuống.
Độc Man Đà La đã khiến cho anh ta suýt chút nữa phải đứt bỏ con đường tu hành của mình, đương nhiên phải rất oán hận đồ Yên Như. Tuy rằng tạm thời không có cách tìm đến đồ Yên Như để báo thù, vậy thì phải tìm chút lãi từ em gái cô ta trước đã.
Advertisement
"Thần thông Phúc Hải!"
Khẽ quát thầm trong lòng, đôi tay của Triệu Thanh Sơn tựa hồ biến thành hai ngọn sóng lớn, tiến đến đánh mạnh vào màn chắn bảy màu mà Đồ Yên Nhi đã tạo đựng.
Uỳnh!
Màn chắn bảy màu bị chấn động mạnh một chút, những tia sáng dao động không ngừng.
Triệu Thanh Sơn có hơi thở đốc, cúi đầu nhìn dấu vết màu xanh đen trên nắm tay mình. Thi triển pháp lực vài lần, vết màu xanh đen đó mới đần đần nhạt đi. đây là độc của màn chắn bảy màu đã gây ra, cực kì khó đối phó. Một phần nhỏ chất độc, phải cần đến một lượng pháp lực gấp ba lần mới có thể loại bỏ.
"Độc Tông, đáng ra nên sớm biến mất khỏi lịch sử rồi." Triệu Thanh Sơn hung tợn nói.
"Lần nữa! Thần thông Phúc Hải!"
Triệu Thanh Sơn lại bắt đầu đánh mạnh vào, mà chắn bảy màu lại chấn động một chút.
Mỗi một lần đánh mạnh như thế của Triệu Thanh Sơn, sắc mặt của Đồ Yên Nhi lại trắng hơn một chút, hiển nhiên sử dụng màn chắn bảy màu này cũng là sự tiêu hao rất lớn đối với cô. Hình thức phòng thủ này suy cho cùng rất bị động, sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ.
Trước tình hình như vậy, cá sấu vậy mà không thừa cơ hội này ra tay, ngược lại còn lui về phía hồ nước đen.
"Tôi có thể mà, nếu tiếp tục như vậy, cô không chống đỡ được nữa đâu." Đường Tuấn khuyên nhủ.
Đồ Yên Nhi cắn chặt răng, không nói một lời.
"Màn chắn bảy màu, nếu để cho đồ Yên Như thi triển thì còn may ra. đáng tiếc là cô quá yếu." Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên trên không trung.
Nét mặt Từ Linh Anh có ý cười cợt, nhìn về phía Âm Thư Vũ, nói: "Cô Âm, bây giờ tôi ra tay bắt người này lại, cô hẳn là không có ý kiến gì chứ."
Âm Thư Vũ nói: "Cậu Từ xin cứ tự nhiên."
Từ Linh Anh nhẹ nhàng gật đầu, thả lỏng cơ thể, chân đạp vào không trung, tiến đến nhắm vào vị trí của Đường Tuấn và Đồ Yên Nhi.
"Tên này thú vị đấy. Có cây hư linh quả, còn có một đầy tớ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, lại còn kết giao với Độc Tông, xem ra bí mật cậu cất giữ không ít. Ngược lại rất đáng để tôi đích thân ra tay đấy." Từ Linh Anh nói.