Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thế nhưng con nhóc này lại không sáng suốt, vì một tên Đường Tuấn không liên quan lại chủ động bại lộ thực lực, Từ Phong Trung ra tay, lần này xem cô ta trốn thế nào. Thiên tài nhỏ của Độc Tông sắp ngã xuống rồi." Triệu Địch Lâm khẽ gật đầu, sắc mặt có chút âm trầm.
Đối mặt với khí tức phát ra cực lớn của Từ Phong Trung, trong lòng Đồ Yên Nhi không khỏi run lên.
Advertisement
"Để tôi đi." Giọng nói của Đường Tuấn bỗng nhiên vang lên ở phía sau.
Dùng lực nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô ta, Đồ Yên Nhi lùi về phía sau lưng Đường Tuấn.
Advertisement
Đường Tuấn duỗi thân dưới, nhỏ giọng nói: "Vừa lúc thử nghiệm thực lực của cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ."
Sau khi cô động chín mươi chín thần văn, nhìn bề ngoài thì sức mạnh của anh gấp mười lần trước kia. Thế nhưng việc khống chế sức mạnh trong tay đối với anh gần như là thực lực của anh mỗi thời mỗi khắc đều tăng lên.
Một viên Nguyên Đan màu trắng ngà xuất hiện ở giữa mi tâm của Đường Tuấn, trên mặt khắc sáu đạo thần văn thần văn.
Nếu phải che dấu, vậy thì tiếp tục che giấu đi. Ít nhất trước khi ở thực lực lớn hoàn thành, chuyện anh cô đọng chín mươi chín đạo thần văn không thể để cho người khác biết được.
"Sáu thần văn, tu vi không tồi, khó trách có thể đánh bại được Linh Anh. Thế nhưng hôm nay hai người vẫn phải chết." Ánh mắt của Từ Phong Trung nhíu lại, trong con mắt phát ra tia máu.
Ông ta bỗng nhiên ra tay, Huyết Sắc Nhật Nguyệt ở đằng sau lưng dường như biến thành hai vòng binh khí, một trái một phải xông tới phía Đường Tuấn. Ở hiện trường, dường như đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Tia máu sắc bén mang theo khí tức khiếp sợ. Một chiêu này, đủ để tiêu diệt tu vi cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ!
Nhật Nguyệt song luân bao vây chung quanh không gian Đường Tuấn, làm cho người ta có một cảm giác khó tránh khỏi. Thế nhưng Đường Tuấn không nghĩ tới việc trốn tránh, hai tay anh giang sang hai bên.
"Thần Thông Trấn Thiên Địa!"
Trong lòng khẽ quát lên một tiếng, một luồng khí tức cực lớn từ trong lòng bàn tay lúc đó phát ra.
Ầm vang!
Hai luồng khí tức đột nhiên va vào nhau, quầng sáng huyết sắc bao phủ lấy Đường Tuấn.
Từ Phong Trung khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh: "Kẻ hèn mọn sáu văn cũng muốn ngăn cản tôi, không biết tự lượng sức mình!"
Hai người Âm Thư Vũ và Triệu Địch Lâm cũng khẽ lắc đầu, bọn họ bị đánh một chiêu vừa rồi cũng đã bị trọng thương, một tên hèn mọt sáu văn chắc chắn sẽ chết.
"Thần thông bình thường thôi, xem ra mấy người cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ này cũng không có mạnh như vậy." Đúng lúc này, giọng nói của Đường Tuấn thản nhiên truyền ra.