Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sức mạnh hiện tại của anh có thể so sánh với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ; một cảnh giới Nguyên Anh bình thường anh cũng không để mắt. Miễn là anh có đá nguyên thạch và thần thông bí thuật, anh có thể liên tục mở khóa các ký tự cổ và nâng cấp sức mạnh. Chỉ là một đạo Thần Thông thăng cấp lên Viên mãn Đại Thừa mà khiến cho sức mạnh của anh gần như tăng gấp đôi trên cơ sở hiện có! Nếu anh tiếp tục tiến lên, pháp lực của anh sẽ mạnh đến mức nào, Đường Tuấn ngay cả nghĩ đến cũng cảm thấy khiếp sợ!
Man Uyên Thành, nhà họ Từ.
Advertisement
Trong đại sảnh, Từ Nhẫn đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ. Người phụ nữ này hình như đã ngoài tuổi, trông khá dễ nhìn và thân hình đẫy đà, nhưng có một chút sự kiêu ngạo ở giữa mày kể cả khi đang suy nghĩ. Kể cả khi đang nói chuyện với Từ Nhẫn cũng không che giấu.
“Từ Nhẫn, Từ Linh Anh đang ở đâu? Tôi đến Nhà họ Từ theo lời của chị gái là vì muốn gặp anh ta một lần, xem xem anh ta có máu bán linh không?” Người phụ nữ cau mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Advertisement
Nếu không phải vì chị hiện tại là phó cốc chủ, cô làm sao phải đến thành nhỏ như Man Uyên này, còn phải nói chuyện với Từ Nhẫn.
Trong lòng Từ Nhẫn cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ đến thân phận với bối cảnh của đối phương ông ta chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống, thấp giọng nói: “Linh Anh đi ra ngoài có việc rồi.”
Nếu Thái Sơn thật sự là nơi ở đạo sĩ Trung Thanh, vậy thì đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời mà ngay cả Nguyệt Cốc cũng thèm muốn. Ông ta không muốn nhường cơ hội này cho người khác, cho nên cho dù người phụ nữ này không có kiên nhẫn, Từ Nhẫn vẫn không có ý muốn buông tay.
“Đi đâu, Lăng Hồng Lam tôi không có thời gian ngồi đây chờ người với ông, nhanh chóng chạy đi gọi anh ta trở về đi!” Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Từ Nhẫn đang định tùy tiện tìm một lý do lấy lệ. Nhưng đột nhiên sắc mặt của ông ta thay đổi, chỉ một động tác, trong nháy mắt ông ta đã xuất hiện ở ngoài sân.
Từ Phong Trung là em trai ông ta cả người bị thương đi vào nhà, mà còn ôm một người trong lòng ngực, chính là con gái ông ta Từ Linh Anh. Nhưng Từ Linh Anh bây giờ giống như bị đổ cả thùng máu loãng lên người, cả người từ trên xuống dưới đều là vết máu đang khô lại, có mấy chỗ máu vẫn đang còn chảy ra ngoài, hơi thở vô cùng yếu đuối.
“Phong Trung, Linh An làm sao vậy?”
Từ Nhẫn đỡ lấy Từ Linh Anh từ trong tay Từ Phong Trung, vẻ mặt thay đổi nói.
Ông có thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể Từ Linh Anh. Nguyên đan bị đánh vỡ, kinh mạch bị thương gần %, Từ Linh Anh lúc này chẳng khác gì một người tàn tật, con đường tu hành hoàn toàn bị chặt đứt.
Phụt một tiếng, Từ Phong Trung phun ra một ngụm máu tươi. Lúc nãy ông ta thi triển Huyết Sắc Nhật Nguyệt, sau đó còn bị một chưởng của Đường Tuấn đánh trúng, có thể kiên trì trở về nhà họ Từ đã chống đỡ bằng toàn bộ ý chí. Bây giờ đã đến nhà họ Từ, tinh thần được thả lỏng, thế là vết thương trong cơ thể không thể áp chế được nữa. Nguyên Anh trong cơ thể càng uể oải không có tinh thần, ngọn lửa sinh mệnh giống như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
“Là Đường Tuấn với Đồ Yên Nhi.” Từ Phong Trung cắn răng nói.
Sau đó Từ Phong Trung nói chuyện xảy ra trong Thái Sơn nói lại một lần.
Sau khi Từ Nhẫn nghe xong, trong mắt hiện ra vẻ tức giận, nói: “Đồ Yên Nhi, Đường Tuấn, Từ Nhẫn tao nhất định sẽ làm thịt chúng mày!”
“Thái Sơn, nơi ở đạo sĩ Trung Thanh? Từ Nhẫn, các người cuối cùng là có bao nhiêu chuyện gạt tôi?” Đúng lúc này giọng nói của Lăng Hồng Lam truyền tới.
Từ Nhẫn giật mình, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Lăng Hồng Lam đang dựa vào cây cột bên ngoài hành lang, vẻ mặt rất có hứng thú, ánh mắt còn lộ ra một tia tham lam.