Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là một nơi có hoàn cảnh sống ác liệt tăm tối trong thế giới Man Hoang, nghe nói ở đó ẩn giấu một thông đạo nối thế giới Man Hoang với thế giới bên ngoài. Nơi đó nguyên khí trời đất mỏng manh, người muốn đến đó đều bị các môn phái thế gia xếp vào danh sách phải giết.
“Xem ra cần phải tìm cơ hội đi Biển Tinh Thần một chuyến, có lẽ từ miệng Thượng Nguyên có thể nghe ngóng chút chuyện liên quan đến Địa Cầu.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.
Advertisement
Ngay sau đó, một đoàn người đi xuyên qua độc chướng, đi vào bên trong thông đạo.
Đúng lúc này, ba luồng khí tức mạnh mẽ bức bách về phía Đường Tuấn, một âm thanh giận dữ vang lên: “Họ Đường kia, mày giết học trò của tao, hôm nay tao muốn mày đền mạng!”
Advertisement
Đường Tuấn ngẩng đầu, nhìn về phía người đang động thủ, con mắt híp lại.
“Đan Dương Tùng, Bạch Sắt, Âu Thiên Dương bọn mày muốn làm gì?” Đường Tuấn còn chưa ra tay, Triệu Địch Lâm ở sau lưng đã khẽ động thân mình, hét lớn một tiếng, dùng tay một mực cản lại ba người kia.
Ba người Đan Dương Tùng nhanh chóng lùi lại, trong mắt tích tụ lửa giận hừng hực, ông ta nhìn chằm chằm Triệu Địch Lâm nói: “Triệu trưởng lão, đây là chuyện riêng của cậu ta và Thanh Đan Tông chúng tôi, người nhà họ Triệu thực sự muốn nhúng tay sao?”
“Một Thanh Đan Tông nhỏ bé cũng dám nói chuyện ở Man Uyên Thành hay sao!” Lúc này Âm Hạ Thu cũng đứng dậy.
Tuy rằng quan hệ trước đây của bọn họ và Thanh Đan Tông không tồi, nhưng so với một người có khả năng hóa thần đại năng, có thể coi là cách biệt một trời một vực, cho dù là kẻ ngu cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Sắc mặt Đan Dương Tùng chợt âm trầm xuống, không nghĩ tới nhà họ Triệu và nhà họ Âm lại đồng thời ra mặt vì Đường Tuấn. Nhưng mà lúc này tên đã lên cung không thể không bắn, ông ta đang muốn nói chuyện, bỗng nghe một thanh âm lạnh lẽo ẩn chứa sát ý từ ngoài thông đạo vang lên: “Man Uyên Thành không tới phiên Thanh Đan Tông nói chuyện, vậy thì đến phiên nhà họ Âm các người sao?”
Vừa nói xong, ba luồng lưu quang ở trước mặt mọi người hóa thành ba bóng người, đứng trước mấy người Thanh Đan Tông, hai nam một nữ.
“Từ Nhẫn, Từ Viễn!”
Mí mắt Âm Hạ Thu giật một cái, nhận ra hai người trong đó. nhà họ Từ có ba vị cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, gồm gia chủ từ nhân, còn có Từ Phong Trung và Từ Viễn. Không nghĩ tới cả hai đều tới đây. Điều khiến người khác kinh hãi nhất là nữ nhân đẫy đà đứng giữa Từ Nhẫn và Từ Viễn, mặc dù không lộ ra khí tức, nhưng có thể đứng trước khiến hai người Từ Nhẫn đã có thể tưởng tượng được ra thân phận của đối phương.
“Các hạ là?” Triệu Địch Lâm chắp tay về phía nữ nhân kia, cẩn thận hỏi.
“Nguyệt Cốc Lăng Hồng Lam!” Nữ nhân thản nhiên nói.
Lời vừa dứt đã khiến Triệu Địch Lâm và Âm Hạ Thu cả kinh, thất thanh nói: “Tam trưởng lão Nguyệt Cốc!”
“Đúng vậy.” Lăng Hồng Lam ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Triệu Địch Lâm và Âm Hạ Thu lập tức đơ cứng tại chỗ, không dám nói thêm một lời nào. Ở Nguyệt Cốc có năm vị trưởng lão, người yếu nhất cũng đạt tu vi Nguyên Anh Trung Kì.
Lăng Hồng Lam quét mắt nhìn hai người một cái, cười khẩy nói: “Các người còn không tránh ra, chờ tôi ra tay sao?”