Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đồ Yên Nhi, Đường Tuấn, các người không ngờ tới đúng không." Từ Linh Anh siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra ý nghĩ giết chóc.
Bịch.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Từ Phong Trung xông vào với vẻ một kinh hãi.
Advertisement
"Chú ơi, cháu đã đột phá Nguyên Anh rồi!" Từ Linh Anh nói. Anh ta nóng lòng muốn chia sẻ tin tức này cho Từ Phong Trung.
Advertisement
Từ Phong Trung nghe vậy, vỗ vỗ vai của Từ Linh Anh, nói: "Cô gái Lăng Hồng Lam kia quả thật không có gạt nhà họ Từ chúng ta."
Từ Linh Anh khẽ nhíu mày, nói: Lăng Hồng Lam, là vị tam trưởng lão nổi danh với Ma Âm và Khống Tâm Thần Tông của Nguyệt Cốc kia sao?"
Từ Phong Trung gật đầu nói: "Chính là cô ta."
Sau đó, ông ta nhanh chóng nói một lần về chuyện Lăng Hồng Lam và Ngưng Anh Đan ra tay.
"Đường Tuấn và Đồ Yên Nhi đó đã chết chưa?" Nghe thấy Từ Phong Trung nói Lăng Hồng Lam đi tìm Đường Tuấn gây phiền phức, mặc dù Từ Linh Anh có chút khó chịu vì không thể tự tay trả thù, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.
Cho dù là bị Lăng Hồng Lam đánh chết, anh ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha hai người họ như thế.
Biểu cảm trên mặt Từ Trung Phong trở nên vô cùng kỳ quái, nói: "Chưa chết."
"Ha ha ha. Vậy thì thật là tốt, đúng lúc cho cháu cơ hội tự tay trả thù, chú, chúng ta đi ngay bây giờ?" Nói xong, Từ Linh Anh kéo lấy Từ Phong Trung muốn đi ra ngoài.
Nhưng mặc cho Từ Linh Anh có kéo thế nào, Từ Phong Trung cũng không nhúc nhích, trên chân giống như buộc một tảng đá to lớn ngàn cân, khiến ông ta không thể nhấc chân ra được.
"Vừa nãy cha của cháu truyền tin tức đến, Đường Tuấn dùng nguyên đan đập chết Lăng Hồng Lam. Ông ấy còn bảo cháu không nên kích động, nếu không đến lúc đó ngay cả nhà họ Từ cũng không bảo vệ được cho cháu." Từ Linh Anh vừa định tra hỏi, giọng nói của Từ Phong Trung đã truyền đến từ phía sau lưng.
Mỗi một lời giống như một con dao, mạnh mẽ đâm vào tim của Từ Linh Anh.
"Anh ta, giết chết Lăng Hồng Lam!" Từ Linh Anh cứng đờ tại chỗ, thân thể cũng hơi run rẩy.
Đại sảnh của nhà họ Từ, Đường Tuấn ngồi ở vị trí chủ, mấy vị đại biểu của ba nhà ngồi ở phía dưới, đều là cảnh giới Nguyên Anh Trung Kỳ, hoặc chính là cấp bậc tộc lão, hoặc chính là chủ của một nhà. Còn về đám tiểu bối Từ Linh Anh, thì đứng ở sau lưng trưởng bối nhà mình, ngay cả tư cách ngồi xuống cũng không có. Thủy Thanh Lam đứng bên cạnh Đường Tuấn, nhìn những người của ba nhà ở phía dưới, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Suy tính thế nào rồi?" Đường Tuấn đột nhiên hỏi.
Người của ba nhà cùng nhau ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Yêu cầu của Đường Tuấn rất đơn giản, mỗi người giao ra nhất môn Đại Thừa Thần Thông, thì sẽ không làm khó bọn họ nữa. Nhưng mà Đại Thừa Thần Thông chính là bí thuật vô cùng quý giá của thế gia bọn họ, là mấu chốt cho sự cường thịnh của gia tộc. Làm sao bọn họ nỡ giao ra chứ? Nhưng không giao ra, ai có thể chịu được một cú nện bằng nguyên đan của Đường Tuấn.
Qua thật lâu, Triệu Địch Lâm - người có thực lực yếu nhất trong ba nhà đứng lên, đưa ra một quyển sách: "Đây là nhất môn Đại Thừa Thần Thông duy nhất của nhà họ Triệu tôi - Đông Kết."