Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng bây giờ không được rồi. Nguyên đan Cửu Thần Văn ngưng tụ trong cơ thể cô ta càng ngày càng bạo động, gần như khiến cô ta sắp áp chế không nổi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh. Nhưng không có người khác hướng dẫn, Đồ Yên Nhi chỉ có thể cố nén. Cho đến hai ngày nay, dường như nguyên đan sắp nứt ra, cô nhất định phải trở về tông môn cầu xin giúp đỡ.
"Ừm." Đường Tuấn đưa tay ra, xoa xoa đầu của cô gái, nói: "Trở về cũng tốt, lần sau không được chạy lung tung nữa."
Advertisement
Một luồng pháp lực từ trong lòng bàn tay của Đường Tuấn tràn vào cơ thể Đồ Yên Nhi, trấn áp sự bạo động của nguyên đan một cách nhẹ nhàng.
"Luồng pháp lực này có thể giúp em trấn áp nguyên đan mấy ngày, đủ để em trở về Độc Tông tiến hành đột phá." Đường Tuấn mỉm cười nói.
Advertisement
Đối với việc Đường Tuấn tiện tay đã trấn áp được nguyên đan, Đồ Yên Nhi không có một chút kinh ngạc nào. Mấy ngày nay đi theo bên cạnh Đường Tuấn, cô ta đã từng nhìn thấy quá nhiều chuyện có thể gọi là kỳ tích.
Nguyên đan cửu vân.
Nguyên đan vượt cảnh giết chết Nguyên Anh.
Bất kỳ một sự việc nào đối với cô ta của lúc trước mà nói đều là không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ lại chân thật xảy ra bên cạnh mình. Trong mắt của cô ta Đường Tuấn đã trở nên càng lúc càng thần bí.
"Sau khi em trở về đột phá xong, em sẽ dẫn bọn người chị em đến cảm ơn anh, có thể sẽ giúp đỡ được anh Đường đối phó với Nguyệt Cốc." Đồ Yên Nhi quan tâm nói. Mặc dù thế lực của Độc Tông không khác gì châu chấu đá xe khi so sánh với Nguyệt Cốc.
Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, nói: "Em yên tâm đột phá là được rồi, chuyện của Nguyệt Cốc anh sẽ tự mình xử lý."
Đồ Yên Nhi không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ kiên định trong ánh mắt lại không mảy may giảm bớt.
Sau khi Đồ Yên Nhi đi, Đường Tuấn tạm thời ở lại Man Uyên Thành. Thực lực của anh phát triển quá nhanh, phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, đồng thời cũng có thể tìm hiểu về thế giới Man Hoang sâu hơn một chút.
Trên đường đến Thành Long An có một đội ngũ hàng chục người đang di chuyển.
Ở giữa đám người là một chiếc kiệu lớn được hơn mười người đàn ông cường tráng cùng nâng. Những người đàn ông cưỡng tráng này không phải là người bình thường, từ hơi thở của bọn họ mà xem, bọn họ vậy mà là đạo sĩ Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn. Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn ở Thành Long An đều được xem như những cao thủ nhỏ, nhưng ở đây chỉ có thể là người nâng kiệu. Ngoại trừ trai tráng nâng kiệu ra thì còn một vài cô gái nhỏ mặc váy hồng, hoặc là thị nữ hoặc là đệ tử, nhưng tu vi đều là Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn.
Nhìn vào đội nghĩ này thì có thể tưởng tượng được người ngồi trong kiệu có thân phận cao quý đến mức nào.
Ở phía trước đội ngũ có cắm một lá cờ, trên lá cờ vẽ hình bán nguyệt chìm dưới sơn cốc. Nếu như có người nhìn thấy nó, thì chắc chắn sẽ nhận ra nó đại diện cái gì.
Trong giới Man Hoang, thế lực tồn tại đứng thứ hai ở đỉnh đầu, Nguyệt Cốc!
"Ah! Tiểu thư tha mạng. ”
Trong kiệu bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếp theo một bóng người từ trong kiệu bay ra, thân ảnh kia cả người đỏ bừng, tỏa ra một hơi thở cực kỳ nóng bức, cứ như là một khối sắt bị nung nóng. Khói trắng chậm rãi bay ra từ trong khiếu huyệt, hai mắt đỏ bừng như máu, vẻ mặt vô cùng đau khổ.