Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn vừa tới chân núi đã bị mấy người đệ tử của Độc Tông ngăn lại.
“Anh là bạn bè của Thánh Nữ sao?” Mấy người đệ tử sau khi nghe thấy Đường Tuấn muốn gặp Đồ Yến Nhi thì tỏ ra cảnh giác, ngưng tụ pháp lực chuẩn bị bạo phát bất cứ lúc nào.
Thận phận hiện tại của Đồ Yến Nhi đã không còn bình thường ngay cả đệ tử Độc Tông cũng không chắc có thể nhìn thấy.
Advertisement
Đường Tuấn gật đầu.
Advertisement
Đệ tử Độc Tông thấy thế liếc nhau một cái chuẩn bị quay vào trong Tông để thông báo. Lúc này một bóng hình bay lượn xuống từ trong đường núi thanh âm giận dữ vang lên: “Thánh nữ là người mà ai cũng có thể tùy tiện gặp sao?”
Quang ảnh chớp động hóa thành một người thanh niên. Chính là vị Trần sư huynh ngưng tụ Tứ Văn của Độc Tông.
“Trần sư huynh.” Mấy người đệ tử hành lễ.
Trần sư huynh quan sát mấy người Đường Tuấn rồi nói: “Các người là ai?”
Từ sau khi Đồ Yên Nhi ngưng tụ được Cửu Vân thì đã trở thành đệ tử quan trọng nhất của Độc Tông, ngay cả Đồ Yên Như cũng không sánh bằng. Hễ là chuyện liên quan đến Đồ Yên Nhi thậm chí cần phải có sự xét duyệt của trưởng lão trong Tông.
Cường độ khí tức trên thân mấy người trước mặt có lẽ là cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn, về phần Kỷ Văn Trần sư huynh nhìn không ra nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của anh ta.
“Đồ sư tỷ không có ở Tông môn, các người quay về đi.” Trần sư huynh khoác tay ngăn lại trầm giọng nói. Đồ sư tỷ có tư chất hơn người tương lai còn phải đứng vững vàng trên đỉnh cao của thế giới Man Hoang làm sao có thể liên quan đến loại người này.
Đường Tuấn khẽ nhíu mày anh làm sao có thể không nghe ra cảm giác cự tuyệt trong lời nói của Trần sư huynh.
“Đường đại ca thật sự là anh.” Lúc này trên đường núi vang lên một thanh âm mang theo vẻ vui mừng sâu sắc.
Đường Tuấn nhìn Đồ Yên Nhi đang đến gần trên mặt lộ ra ý cười, nhưng chợt lông mày anh hơi nhíu lại khí tức trên người Đồ Yên Nhi có chút kì lạ.
“Đồ sư tỷ không phải chị đang tu luyện sao?” Trần sư huynh xấu hổ cười một tiếng.
Đồ Yên nhi hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ tôi không thể đi dạo một chút sao?”
Nghe giọng điệu của cô ta giống như là đang bị nhốt.
Trần sư huynh ngượng ngùng cười một tiếng không biết phải trả lời như thế nào. Chờ Đồ Yên Nhi mang theo mấy người Đường Tuấn biến mất trong đường núi, ánh mắt của anh ta dần dần u ám nói với mấy đệ tử giữ cửa: “Nếu như sau này còn có người đến tìm Đồ sư tỷ thì đuổi tất cả đi không cần xin phép.”
Mấy người đệ tử sửng sốt một chút chợt nhẹ gật đầu.
“ta phải đi nói chuyện này cho các trưởng lão biết, đại hội thăng cấp sắp đến tuyệt đối không thể để cho người khác phá hủy việc hệ trọng của Độc Tông chúng ta.” Trần sư huynh lạnh lùng liếc nhìn về phía Đường Tuấn rời đi.
“Tại sao em vẫn chưa đột phá?” Trên đường núi Đường Tuấn khẽ cau mày hỏi.