Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt, là một mảnh rừng sâu thăm thẳm, dưới ánh trăng nhìn có vẻ có chút âm trầm.
“Là ai?” Đột nhiên Ngô Tứ dừng lại, trong lòng rùng mình một cái, trầm giọng quát.
Advertisement
Chẳng lẽ là mụ già Chúc Anh Hưng kia phái người tới ra tay với minh. Nhưng mà không thể nào nha. Chúc Anh Hưng muốn lên chức, cần phải có được sự ủng hộ của ông ta đấy.
“Vì chuyện làm ăn của gia tộc, xém tí nữa hại chết Yên Nhi, ông biết chữ chết viết như thế nào không?”
Advertisement
Giọng nói kia tiếp tục truyền ra từ rừng cây, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngô Tứ.
“Là cậu.” Đợi thấy rõ ràng bóng người dưới ánh trăng, thần sắc khẩn trương của Ngô Tứ ngay lập tức thả lỏng, ánh mắt giễu cợt.
“Tôi nhớ rõ cậu tên Đường Tuấn nhỉ, là bạn bè tốt của Yên Nhi. Lúc đó, chỗ cậu ở còn là do tôi sắp xếp đấy. Thế nào, sân nhỏ ở đã quen chưa. Nơi đó là chỗ mà nô bộc của nhóm đệ tử Độc Tông dẫn tới ở đó, đúng lúc hợp với thân phận của cậu, ha ha ha ha.” Ngô Tứ nhìn Đường Tuấn, trào phúng nói.
Sắc mặt Đường Tuấn bình tĩnh, nói: “Tôi ở đâu cũng không sao cả. Nếu các người đã đóng xuống khóa Ngự Long, thế thì phải chịu trách nhiệm. Lại vì chút xung đột trong làm ăn của gia tộc mà rời khỏi Độc Tông. Chẳng lẽ ông không nghĩ tới hậu quả khi khóa Ngư Long bùng nổ hả?”
“Hậu quả? Đương nhiên là tôi biết, chẳng qua Đồ Yên Nhi không thân cũng chẳng quen với tôi, cho dù có chết thì có liên quan gì đến tôi đâu.” Ngô Tứ nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Đường Tuấn, nói: “Chẳng lẽ cậu còn có thể giết tôi được chắc.”
Phanh.
Một luồng hơi thở nổ mạnh nở ra từ trên người Ngô Tứ, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ. Bàn tay ông ta nắm chặt, thanh Ma Đầu đại đao được ông ta nắm chặt trong tay. Đao vừa tới tay, ánh mắt Ngô Tứ ngay lập tức trở nên sắc bén, giống như tuyệt thế đao khách. Đao pháp của ông ta, ít nhất đã đạt tới cấp bậc Đại thừa thần thông rồi.
Ngô Tứ nói: “Cậu, một nguyên đan cảnh viên mãn, dám tới chặn đường tôi. Đúng lúc tôi giết cậu, đưa về cho Chúc trưởng lão!”
“Nói xong chưa?” Đường Tuấn hỏi.
Ngô Tứ ngơ ngẩn.
“Nói xong rồi thì đi chết đi.”
Những lời này vừa mới vang lên bên tai Ngô Tứ, ông ta đã nhìn thấy một tấm bia đá thật lớn đoàng một tiếng từ trên trời giáng xuống. Đến cả giãy giụa Ngô Tứ cũng không kịp làm, cứ thế bị hai cái bia lớn, ép thành một đống thịt băm.
Đến trước khi chết một khắc kia, Ngô Tứ mới nhớ tới tin tình báo kia, trong lòng vô cùng hối hận: “Thì ra, cậu ta thực sự có thể git chết Nguyên Anh!”
Thu lại hai bia vạn giới, Đường Tuấn tìm được nhẫn không gian của Ngô Tứ từ trong đống thịt băm. Trong nhẫn để mấy chục viên nguyên thạch trung phẩm và một quyển sách quý Đại Thừa sơ cấp thần thông. Đường Tuấn học đơn giản một chút, trong nguyên đan, một luông thần văn sinh ra ở Đại Thừa sơ cấp. Thần văn mà anh tu luyện tuy là khác với thứ Ngô Tứ tu luyện nhưng thần văn đến từ cổ tự, ngọn nguồn của vạn pháp. Có thể lấy cái tinh hoa đi phá vỡ những thứ ngu xuẩn.
Thần văn thăng cấp, thực lực của Đường Tuấn lại thăng cấp lên vài phần.