Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, tin tức trưởng lão Ngô Tứ bị giết truyền khắp toàn bộ Độc Tông, đặc biệt là Ngô Tứ bị người dùng một chiêu git chết, trên dưới Độc Tông càng thần hồn nát thần tính hơn, sợ là trước đại hội thăng cấp sẽ bị kẻ thù tìm tới cửa.
“Tra được là người nào ra tay chưa?” Trong đại sảnh, Chúc Anh Hưng trầm giọng hỏi.
Advertisement
Trưởng lão bên dưới lắc lắc đầu, nói: “Hiện trường có dấu vết đối phương ra tay. Ngô trưởng lão ngay cả bảo khí Ma Đầu đại đao cũng lấy ra rồi nhưng vẫn bị đối phương một chiêu git chết chính diện. Thực lực của đối phương ít nhất cũng ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Thậm chí là Nguyên Anh đỉnh. Bước đầu hoài nghi là do kẻ thù git chết.”
Advertisement
Trong đại sảnh, mấy trưởng lão của Độc Tông trong lòng trân trọng một hồi.
Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh, nhưng một chiêu đó mới là thực lực toàn năng của cao thủ đó, tùy tiện một vị cũng có thể diệt sạch Độc Tông.
Mày Chúc Anh Hưng nhăn tít lại, nói: “Tiếp tục điều tra, cho dù là ai, chỉ cần dám ra tay với Độc Tông ta, thế thì phải trả giá lớn.”
Trong lòng những vị trưởng lão khác nhẹ nhàng thở ra một hơi, có khả năng dính líu tới đại tu sĩ mạnh mẽ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh, khuynh tẫn toàn bộ sức lực của Độc Tông cũng không phải là đối thủ. Cái gọi là điều tra cũng chỉ là lời nói tàn nhẫn vậy thôi, chẳng qua là cho đám đệ tử phía dưới một lời giải thích.
“Chúc trưởng lão, hai ngày nay Yên Nhi đều ở trong sân của Đường Tuấn kia tu luyện, có cần phải cho người ngăn cản không?” Có trưởng lão hỏi.
Chúc Anh Hưng hừ lạnh một tiếng, nói: “Không cần. Cảnh giới Nguyên Anh tu luyện thì nguy hiểm hơn gấp trăm lần với cảnh giới nguyên đan, chỉ cần không cẩn thận một chút là rơi vào kết cục tàu hỏa nhập ma ngay. Không có tôi chỉ dạy, cho dù nó có tu luyện thì có thể tu luyện được kết quả gì? Chỉ sợ Nhất Nguyên chi lực cũng không có cách nào nắm giữ được. Chờ đại hội thăng cấp kết thúc, nó tự nhiên sẽ tới cầu tôi. Một cảnh giới nguyên đan viên mãn có thể dạy nó cái gì chứ.”
“Chúc trưởng lão nói không hề sai, là cô gái nhỏ kia không biết tốt xấu. Chúc trưởng lão chính là cường giả có Tam Thập Bát nguyên chi lực, tương đương với cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ liên thủ lại, so với cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ cũng còn mạnh hơn rất nhiều.” Có trưởng lão khen tặng nói.
Cái gọi là Nhất Nguyên chi lực, chỉ chính là tiêu chuẩn bình quân sau khi tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh củng cố cảnh giới đạt được. Chỉ cần đạt được tiêu chuẩn này, mới có thể xem như chân chính bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đại khái ở quanh Thập Nguyên chi lực, mà Chúc Anh Hưng là Tam Thập Bát chi lực, ở trong Độc Tông được xem là cao thủ đáng gờm.
“Qua hai ngày nữa thì xuất phát tới thành Long An, các người chuẩn bị một chút đi. Đúng rồi, lần này, trong đại hội thăng cấp, mấy đại môn phái nào đại biểu thế lực bậc một sẽ tạo thành ban giám khảo, giám sát thi đấu.” Sau khi được mọi người khen tặng một phen, Chúc Anh Hưng đột nhiên hỏi.
“Là nhà họ Cổ, Vạn Đạo Tông va Tu La môn.” Có trưởng lão trả lời.
Chúc Anh Hưng khẽ nhíu mày, nói: “Nhà họ Cổ và Vạn Đạo Tông còn xem như bình thường, sao mà cả Tu La Mông cũng nhúng tay.”
Tu La Môn, là một thế lực trong top năm thế lực bậc một, nghe nói lão tổ Tu La Nôm là một vị tu hành giả mạnh mẽ đã tu hành được nửa bước hóa Thần. Dựa vào quy củ trong quá khứ, thì không cần đại môn phái lớn mạnh như thế tới tọa trấn giám sát.
“Cái này thì không rõ lắm. Chẳng qua nghe nói có quan hệ với Thánh Tử Tu La Môn.”