Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tất cả các đệ tử hạch tâm và đệ tử chân truyền của tông môn đều đến.” Tầm mắt Dạ Tư Niên nhìn qua đám người trước mắt, ánh mắt khẽ run lên.
“Từ lâu đã biết Thánh tử củA La Nạp môn – A La Nạp là một kẻ hiếu chiến, không nghĩ đến lần này dám một mình đến Vạn Đạo Tông chúng ta, khiêu chiến Chu sư huynh.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong đám đông.
Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân liếc nhau, đều cảm thấy khiếp sợ.
Cả Vạn Đạo Tông to lớn chỉ có duy nhất một người được đệ tử hạch tâm và đệ tử chân truyền gọi là Chu sư huynh. Chu Kính, đệ nhất Thánh Tử của Vạn Đạo Tông, đồng thời là thiên tài siêu việt duy nhất của Vạn Đạo Tông ngưng tụ tám văn, mấy năm trước thành công đột phá Nguyên Anh, tu vi đã sớm đạt đến trình độ sâu không lường được. Là dạng người mà bọn họ chỉ có thể ngước lên nhìn thôi. Còn A La Nạp, bọn họ cũng từng nghe thấy danh tiếng của người này. Đệ nhất Thánh Tử Tu La môn, so về thiên phú cũng một chín một mười với Chu Kính.
Advertisement
“Chu Kính, thực lực của cậu cũng chỉ có như thế. Tu La Tà Quang Trảm!” Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, bốn phía tòa núi của Vạn Đạo Tông bị bóng tối bao trùm xuống, trên bầu trời hiện ra một vết đao ánh bạc lớn hơn mười mét, xé toạc bầu trời.
“Nhật Chiếu!”
Advertisement
Một mặt trời nhỏ xuất hiện ở không trung, đối lập với một mảnh đen tối trước đó.
Bóng tối và ánh sáng triệt tiêu lẫn nhau.
Ngay sau đó, ánh đao rơi xuống, một tiếng rên vang lên. Trời đất bình thường trở lại, có hai thanh niên đứng cách nhau hơn mười mét.
“A La Nạp, quả nhiên cậu vô cùng lợi hại. Không hổ danh là đệ nhất Thánh Tử của Tu La môn.” Thanh niên gầy ốm mặc áo màu xanh nhìn người còn lại, nở nụ cười có chút chua xót. Khi cậu ta nói chuyện, một tia máu từ khóe miệng tràn ra, chảy thành một dòng.
“Chu sư huynh thua.” Hai người Lộ Nguyên Quân không thể tin vào mắt mình.
Người mặc áo màu xanh là đệ nhất Thánh Tử của Vạn Đạo Tông- Chu Kính. Mà người ở đối diện, là Thánh Tử của Tu La môn- A La Nạp.
Thoạt nhìn bề ngoài A La Nạp giống một thanh niên u tối, ánh mắt tựa như lưỡi đao, mang theo ý lạnh khiến người khác phải giật mình.
Không chỉ có hai người Lộ Nguyên Quân, những đệ tử khác của Vạn Đạo Tông cũng là một dạng hồn vía lên mây. Ở trong các đệ tử Vạn Đạo Tông, Chu Kính là tượng trưng của sự bất bại, là vô địch, là đối tượng sùng bái của không biết bao nhiêu người. Nhưng giây phút này, Chu Kính thua cuộc.
Các đệ tử Vạn Đạo Tông có mặt tại đây gần như đồng thời nhìn phía A La Nạp, trong ánh mắt thù địch không hề che giấu.
Tay A La Nạp cầm một cây đao, nhẹ nhàng vung lên, ánh đao đi ra ngoài, giống như một chuỗi thất luyện màu trắng.
Phanh phanh phanh.
Mười mấy người đệ tử Vạn Đạo Tông đứng ở đằng trước bị đánh lùi về cùng lúc, có mấy người còn bị thương.
“Ngay cả một chiêu tôi tiện tay đánh ra còn đỡ không được, vậy mà cũng dám đối đầu, mấy người muốn chết sao?” Giọng A La Nạp lạnh lẽo cảnh cáo.
Trong lòng tất cả đệ tử hoảng hốt giật mình, lúc này mới nhớ đến phía sau của A La Nạp là Tu La môn – xếp hạng trong các thế lực bậc nhất so với Vạn Đạo Tông còn cao hơn nhiều. Không ít người sau lưng đã chảy mồ hôi ròng ròng, chỉ bằng việc A La Nạp thích giết chóc, cho dù thật sự giết vài cái đệ tử của Vạn Đạo Tông, chỉ cần không phải là cấp bậc Thánh Tử, Vạn Đạo Tông cũng không dám nói gì thêm.
Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên cũng hiểu được, những người vừa rồi bị một đao của A La Nạp đánh lùi, mỗi một người đều so với bọn họ mạnh hơn vài phần. Nếu hai người đối mặt ánh đao kia, chắc chắn không có đường sống sót. Hai người vội vàng thu lại ánh nhìn, trong lòng suy nghĩ: “Rồi sẽ có một ngày, mình sẽ trở nên giống như bọn họ.”
Trên bầu trời, nhìn thấy hành động của các đệ tử Vạn Đạo Tông, A La Nạp mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, ngón tay vuốt ve hoa văn trên thân đao, nhẹ giọng nói: “Chu Kính, thật ra cả hai chúng ta năng lực không chênh lệch nhau nhiều. Pháp lực đều là từ đến một trăm Nguyên Chi Lực, đáng tiếc trong lòng của cậu lại có quá nhiều thứ vướng bận, không cách nào phát huy toàn bộ thực lực. Đạo, là do giết chóc mới sinh ra.”
Sắc mặt Chu Kính hơi trầm xuống, nói: “Nếu cậu chỉ muốn nói những lời này, vậy có thể đi được rồi.”
Bỗng nhiên A La Nạp nói: “ Vòng tuyển chọn mới của Thần Đình sắp bắt đầu rồi, tôi đã lấy được đề cử của tông môn, không bao lâu sau, sẽ tham gia vòng loại. Trận chiến ngày hôm nay, xem như là trận chiến cuối cùng của hai chúng ta.”
“Vòng tuyển chọn của Thần Đình!” Vẻ mặt Chu Kính thay đổi, không thể tin nổi nhìn A La Nạp, nói: “Những trưởng lão của tông môn vậy mà chấp nhận cho cậu tham gia, chẳng lẽ bọn họ không sợ cậu chết trong cuộc thi sao?”
Thần Đình, được biết đến là một tổ chức độc lập được ba tông môn mạnh nhất thế giới Man Hoang thành lập nên. Mục đích của tổ chức này rất đơn giản là giữ gìn sự yên ổn, hòa bình trong thế giới Man Hoang, dọn sạch hết những nhân tố không ổn định, tồn tại giống như một kẻ phán xử.
Bên trong Thần Đình, gần như là những đệ tử đứng đầu của ba tông môn, có Hóa Thần Đại Năng tự mình chỉ dạy. Mỗi năm Thần Đình sẽ mở ra vị trí của danh sách thi đấu cho các thế lực phía dưới, chỉ cần thông qua khảo sát của Thần Đình, là có thể gia nhập, trở thành một thành viên trong đó. Chỉ là cuộc thi đấu này cực kỳ nguy hiểm, cho dù là đệ tử của ba tông môn tham gia, tỉ lệ tử vong cũng cực kỳ cao.