Nhóm người Đường Tuấn ra khỏi phòng của mình, đúng lúc nhìn một con thuyền phát sáng chói lòa, con thuyền này so với thuyền của Độc Tông lớn hơn gấp mười lần, con thuyền khổng lồ kia đang chắn ngang trước bảo thuyền của Độc Tông. Trên đầu chiếc thuyền đối diện, có bảy tám thanh niên cả nam lẫn nữ đang đứng thẳng trên đó, vẻ mặt của những người đó hờ hững, còn xen lẫn thái độ xem thường mọi thứ, nhưng hơi thở trên người lại vô cùng mạnh mẽ.
Ở giữa hai chiếc bảo thuyền, có hai người đang đánh nhau thành một đám. Trong đó có một thanh niên, có cùng khí chất với những thanh niên đang đứng trên con thuyền khổng lồ, lạnh nhạt nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Một viên Nguyên Đan tung hoành như đang bay, vậy mà bị cậu xem như món pháp bảo ném đến ném đi liên tục, khiến cho người khác kinh động nhất chính là, trên viên Nguyên Đan của cậu ta lại ngưng tụ chín Đạo Thần văn, đem lại cho người khác một cảm giác vô cùng hoàn mỹ. Mà người đang đánh giết cùng với cậu ta lại là một người đàn ông trung niên mang một chiếc trường bào màu đen, người trung niên đó vậy mà lại là một tu sẽ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ!
Nhìn tình huống thì sức mạnh của hai người ngang nhau.
“Tên ác nghiệt có biển tinh thần đằng kia, thực lực cũng không tệ lắm. Vậy mà lại có thể đánh với Đinh Hàn lâu đến như vậy.” Trên bảo thuyền khổng lồ, một thanh niên mang một bộ đồ đen lên tiếng nói.
Advertisement
“Đinh Hàn vừa ngưng tụ được Cửu Văn không lâu, ngay cả lễ rửa tội Lôi Trì cũng chưa được trải qua, thực lực ở trong Thần Đình cũng chỉ có thể xem là từ mức giữa trở xuống, pháp lực nằm ở khoảng trên dưới chín nguyên.” Một thiếu nữ mang áo đỏ nhẹ giọng nói.
Những người còn lại cũng liên tục gật đầu, đệ tử của Thần Đình cũng có người mạnh kẻ yếu. Đặc biệt là đã được trải qua lễ rửa tội Lôi Trì hay chưa, thực lực cũng đã chênh lệch ít nhất năm sáu lần.
Advertisement
“Sợ rằng trong một chốc nữa Đinh Hàn cũng sẽ khó bắt được tên ác nghiệt có biển tinh thần kia, chẳng qua có chúng ta hỗ trợ, tên ác nghiệt đó cũng không chạy thoát được. Thân phận của đối phương đã được điều tra xong chưa?” Trong bảy tám người, một thanh niên thoạt nhìn chỉ tầm trên dưới khoảng hai mươi tuổi hỏi. Trong những người ở đây, tuổi của cậu ta là nhỏ nhất, nhưng khi cậu ta vừa nói ra, tất cả mọi người không ai dám nói lại, chỉ đứng lặng im mà nghe.
“Nhất Trung, vừa lấy được kết quả phân tích hơi thở của Thần Đình, người này chắc là đạo tặc Thu Hải Sơn, thực lực giống nhau, nhưng cách che giấu hơi thở lại không tệ. Đã từng đánh cắp thành công kho báu của tám thế lực cấp một cũng nhờ vào điểm này, cuối cùng lại bị cả tám thế lực truy nã, ông ta được xếp hạng thứ sáu mươi trên bảng đơn những kẻ bị truy nã của Thần Đình.” Một thanh niên cầm tờ báo cáo trên tay, cung kính nói.
Thanh niên tên Trung Nhất kia nói: “Thu Hải Sơn, hừ, đợi lát nữa sau khi bắt được ông ta rồi, dùng đại pháp sưu hồn bắt ông ta giao ra tám pháp môn thần thông đã trộm được trước đó. Chờ đến khi tôi đem cống hiến những món pháp môn đó lên cho Thần Đình, cũng có thể được thêm không ít điểm công lao.”
Trên mặt những người xung quanh nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng,
“Nhất Trung, vậy Độc Tông kia phải xử lý như thế nào?” Có người nhìn về phía bảo thuyền của Độc Tông cách đó không xa, hỏi.
"Chỉ là một cái tông môn thế lực cấp hai dưới đáy nhỏ xíu mà thôi, tùy tay là có thể tiêu diệt được rồi, trước mắt không cần xen vào bọn họ.” Thanh niên tên Nhất Trung nói.
Những người khác cũng gật đầu theo, bất kỳ ai trong số bọn họ ra tay đều có thể dễ dàng tiêu diệt Độc Tông, có cái gì mà đáng để vào mắt. Giống như voi, cũng không bao giờ xem con kiến là một đối thủ.
"Thì ra là người Thần Đình." Trên bảo thuyền Độc Tông, cơ thể của tông chủ Thượng Quan Phong hơi run rẩy, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi sâu đậm.
Vẻ mặt những trưởng lão khác cũng ngưng trọng, tất nhiên cũng biết Thần Đình lợi hại đến bao nhiêu.
"Tông chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?" Chúc Anh Hưng hỏi.
Thượng Quan Phong cười khổ nói: "Còn có thể làm được gì bây giờ. Chờ bọn họ phân thắng bại đi, tuy rằng những đệ tử đó của Thần Đình đều là cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, nhưng mỗi người đều là cao thủ Cửu Văn, dù là người nào cũng không phải là người mà chúng ta có thể đấu lại. Đặc biệt là người trẻ tuổi đứng ở giữa đám người kia, nếu tôi đoán không nhầm thì cậu ta chính là Vương Nhất Trung - người xếp hạng thứ chín trên bảng Nguyên Đan của Thần Đình.
“Không phải chứ, đó chính là Vương Nhất Trung, người đã git chết mười ba vị cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, kể cả khi cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ ra tay cũng không làm gì được cậu ta hả.” Chúc Anh Hưng ngạc nhiên thốt lên.
Thượng Quan Phong trả lời: “Chính là cậu ta. Có cậu ta ở đây, chúng ta có muốn trốn, cũng không có bất cứ cơ hội nào.”
Ông ta nhìn thoáng qua Đồ Yên Như đứng phía sau Chúc Anh Hưng, lúc này cô gái đang cắn chặt môi, vẻ mặt có chút khó nhìn. Thượng Quan Phong khuyên nhủ: “Đều là cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, thực lực cũng sẽ chênh lệch gấp trăm lần. Những người có thể vào được Thần Đình đều có thực lực cấp một và là thiên tài siêu cấp tam tông, con không cần cảm thấy quá áp lực.”
Hơi dừng lại một chút, Thượng Quan Phong nói tiếp: “Kể cả là Yên Nhi đã ngưng tụ được Nguyên Đan Cửu Văn, cũng không chắc là đối thủ của cậu ta.”
Cơ thể mềm mại của Đồ Yên Như run lên, ánh mắt nhìn về phía Đồ Yên Nhi đang đứng sóng vai cùng Đường Tuấn cách đó không xa, hai người vừa nói vừa cười với nhau. Nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt của Đồ Yên Như không khỏi chuyển lạnh.
“Tất cả là lỗi của anh ta! Nếu không phải do anh ta đến Độc Tông, làm sao Yên Nhi có thể nhanh như vậy đã đột phá được Nguyên Anh!” Đồ Yên Như căm hận thầm nghĩ. Hiện tại cô đã xem Đường Tuấn là kẻ đầu sỏ gây ra tai họa cho em gái của cô.
“Anh Đường, bọn họ thật mạnh.” Ánh mắt của Đồ Yên Nhi sáng lên, trong giọng nói tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Đường Tuấn “Ừ” một tiếng, tên đệ tử này của Thần Đình, thật sự mạnh hơn rất nhiều các đệ tử của thế gia tông môn mà anh đã gặp qua. Ví dụ như người tên Đinh Hàn này, lực dao động từ mỗi lần cậu ta đánh ra đã đạt đến một phần hai mươi tiêu chuẩn của anh. Đến cả người tên Vương Nhất Trung lợi hại nhất kia, từ một chút hơi thở mà nhìn, không sai biệt lắm thì cậu ta đạt đến một phần chín tiêu chuẩn. Đây vẫn là lần đầu tiên mà anh gặp được một cao thủ cảnh giới Nguyên Đan mạnh đến như vậy.
“Đó chính là đệ tử của Thần Đình, nhân vật xuất sắc nhất trong các tông phái, lại có được Hóa Thần tự mình chỉ dẫn, đương nhiên là mạnh rồi. Nhưng cũng không giống với người nào đó, chỉ biết khua môi múa mép.” Đồ Yên Như đã bước đến, ám chỉ nói.
Người nào đó trong miệng cô ta, tất nhiên là chỉ Đường Tuấn.
Đồ Yên Nhi vội vàng lôi kéo tay áo chị gái mình, để cô ta không nói tiếp nữa.
“Cái đứa ngốc này. Nếu không phải bởi vì anh ta, hiện tại em vẫn là Thánh Nữ Độc Tông.” Đồ Yên Như trừng mắt liếc Đồ Yên Nhi một cái, không biết rốt cuộc Đường Tuấn đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì, mà đáng để cô giữ gìn như thế.
Đồ Yên Nhi thè lưỡi, nói: “Anh Đường rất là lợi hại.”