Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên Đông Hy Nhiên của Lưu Ly Tông bật cười khanh khách, tay nhỏ che lấy bờ môi nói: “Thế lực cấp hai cũng có đến gần một nghìn người, không nghĩ tới cũng chỉ có tám người chúng ta là cao thủ cấp thánh tử.”
“Cao thủ cấp thánh tử cũng không phải rau cải trắng ngoài trợ, làm sao có thể xuất hiện nhiều được. Không những phải có thiên phú tu luyện mà còn cần phải có đủ tài nguyên, có ý chí kiên định vượt qua các loại cửa ải sống chết. Mỗi một Thần Văn đều mang đến nguy hiểm trí mạng, tám người chúng ta đạt tới cảnh giới bây giờ cũng phải trải qua không ít nguy hiểm và tôi luyện. Cũng chính vì những điều này nên chúng ta mới có thể vượt qua những người khác trong cùng thế hệ này.”
Sở Nguyên của Cự Kiếm Môn chống thanh kiếm của mình, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người trên tầng.
“Câu nói này rất đúng, nên uống một chén.” Vô Niên Từ cười “ha ha” một tiếng, giơ bình rượu lên uống “ực” một ngụm rượu xuống.
Advertisement
“Tên hòa thượng này, đến rượu với thịt cũng không kỵ.”
“Viêm Kiên, tự nhiên cậu gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì vậy?” Nguyệt Yên Nhân cũng uống một ngụm Túy Tiên, nhẹ giọng hỏi.
Viêm Kiên vuốt vuốt chén rượu, trên mặt mang chút ý cười thần bí, nói: “Vừa rồi cô nói thế lực cấp hai chỉ có tám người chúng ta là cao thủ cấp thánh tử, chuyện này tôi không đồng ý.”
Advertisement
Sở Nguyên cau mày nói: “Nếu như cái anh nói chưa được chứng thực thì cũng không cần phải nói nữa đâu. Mấy ngày trước trên đường tới đây tôi có gặp phải trên núi cổ của Thiên Tiễn Môn, người kia được người ta đồn có thể ngưng tụ ra bảy văn, nhưng trên thực tế chỉ có thể ngưng tụ ra sáu văn mà thôi.”
“Làm sao anh biết?” Dạ Uyên hỏi.
Sở Nguyên vỗ nhẹ thanh kiếm, lạnh lùng nói: “Bởi vì người kia đã trở thành vong hồn dưới kiếm của tôi, chưa đến mười chiêu anh ta đã chết.”
Nói xong, Sở Nguyên lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, bất mãn nói: “Mấy người đừng có nghe tin đồn bậy, người có bản lĩnh thực sự đúng là chỉ tính trên đầu ngón tay.”
Viêm Kiên lắc đầu: “Bây giờ tôi không nói đến mấy người này, mấy ngày trước nghe đồn có một thiên tài Cửu Văn, là Đồ Yên Nhi của Độc Tông.”
“Nhàm chán, lãng phí thời gian tu luyện của tôi.” Sở Nguyên nghe vậy, bật cười một tiếng, tay cầm lấy thanh kiếm, làm bộ chuẩn bị đứng lên rời đi. Chuyện này anh ta cũng đã nghe kể qua, nhưng chỉ nghe một chút cho vui thôi, chưa từng coi nó là thật. Một Độc Tông nho nhỏ như vậy có thể đào tạo ra một thiên tài chín văn?
Đông Hy Nhiên cũng cười nói: “Viêm Kiên, hóa ra cậu luyện Hỏa Vũ ở môn Thái Dương Chân đến hỏng đầu óc rồi sao? Loại chuyện này cậu cũng tin?”
Nói xong, cô ta liền làm ra dáng vẻ không thể kiên nhẫn thêm nữa.
“Nếu như người kia thật sự ngưng tụ ra chín văn, mà trong tay tôi còn có chứng cứ thì sao?’ Sắc mặt Viêm Kiên không thay đổi, thản nhiên nói.
Trong nháy mắt mấy người muốn rời đi đã đứng lại tại chỗ.
“Viêm Kiêu, cậu biết mình đang nói cái gì chứ?” Hàn Nguyệt của Cổ Linh Đảo - người từ đầu đến cuối vẫn không nói gì lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Viêm Kiêu cũng mang vẻ tức giận. Nguyên Đan chín văn? Đây là thành tựu khó có được mà các môn phái hằng mơ ước. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người như vậy, tất nhiên sẽ trở thành bảo bối của ba môn phái. Từ thế lực cấp một đến thế lực cấp hai cũng chưa thấy qua người nào ngưng tụ ra chín văn cả.
“Loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa.”
Viêm Kiêu cười cười, nói: “Đương nhiên biết. Tôi cũng nói thẳng cho mấy người biết, tôi có cài nội gián bên trong Độc Tông, chuyện này cũng chính mắt anh ta nhìn thấy. Tôi lấy danh dự của Hoả Vũ Môn ra đảm bảo.”
Lời nói của Viêm Kiêu đều khiến mọi người trầm mặc.
Là thánh tử của Hoả Vũ Môn, mỗi một hành động, cử chỉ, tiếng nói của anh ta đều đại biểu cho Hoả Vũ Môn, nay anh ta dám nói ra những lời này, có thể tin tức này là thật.
“Anh muốn làm gì?” Sở Nguyên ngồi trở lại vị trí, con mắt híp lại, nhếch miệng tạo ra một đường cong nguy hiểm.
“Bí mật của chín văn là bí mật lớn nhất của ba môn phái. Cậu nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc cậu có ý đồ gì?” Đông Hy Nhiên nói khẽ.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, nhìn về phía Viêm Kiêu, ánh mắt có chút nóng rực lên.
Bọn họ đạt được cảnh giới bây giờ, tầng màng mỏng của cảnh giới Nguyên Anh kia chỉ cần nhẹ đâm một cái là rách nhưng lại chẳng có chút đột phá nào. Bọn họ cũng chỉ có thể ngưng tụ ra nhiều Thần Văn, chuẩn bị cho tương lai nếu có thể đột phá Nguyên Anh mới có cơ hội ngưng tụ là kim quan hoàng kim.
Viêm Kiêu nói: “Đối với thế lực sau lưng chúng ta mà nói, Độc Tông chỉ cần tiện tay là có thể xoá sổ. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa ra tay là vì vẫn còn chỗ cố kỵ. Theo lời của tên kia, Đồ Yên Nhi có thể ngưng tụ ra chín văn rất có thể đã được Thượng Nguyên Đạo Nhân truyền lại.”
“Thượng Nguyên Đạo Nhân truyền lại?”
Mấy người khẽ nhíu mày, tựa hồ gặp phải vấn đề gì khó.
“Cái tên điên Thượng Nguyên Đạo Nhân này, năm đó ngưng tụ ra tám văn đã tunh hoành khắp nơi, lúc ấy đệ tử mạnh nhất của ba môn phái hợp lại mới miễn cưỡng cân sức với anh ta. Không nghĩ tới bây giờ lại có thể bồi dưỡng ra một đệ tử ngưng tụ ra chín văn.”