Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nguyệt Nhận!” Sau khi hô lên, sau lưng Nguyệt Yên Nhân xuất hiện hình ảnh trăng khuyết sáng rực rỡ, ánh trăng vừa xuất hiện đã mang tới một cỗ khí lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả thần binh.
“Kim Cương Đại Thủ Ấn.” Một tay Vô Niên Từ cầm quyền trượng, một tay khác làm ra một cái kết ấn, sắc mặt nghiêm nghị tựa như Bồ Tát diệt trừ yêu ma trong Phật Môn.
Tám người lần lượt thi triển ra tám loại thần thông đặc trưng của mình, đều cường đại mạnh mẽ giống nhau. Mỗi một loại thần thông đều có thể chém giết được người đạt cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ. Tám loại thần thông xuất hiện có thể chôn vùi cả cao thủ như Chúc Anh Hưng trong nháy mắt.
Mà bây giờ lại xuất hiện chỉ để đối phó một người.
Đường Tuấn đã chọc giận tất cả tám người!
Advertisement
Nhà hàng Trích Tiên cũng trở nên chấn động, rất nhiều người trong nhà hàng còn đang uống rượu mua vui nhanh chóng phát hiện ra lạ thường: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có hai người cảnh giới Nguyên Anh đánh nhau sao?”
“Bồng bồng bồng.”
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì bọn họ đã phải tiếp nhận một trận âm thanh đinh tai nhức óc.
Còn có một số người dưới tầng bảy đánh bạo đi lên xem đã thấy được một màn khó có thể tin được này.
Advertisement
Tám cao thủ thánh tử đều bị đánh văng ra ngoài, miệng trào ra máu tươi.
“Kia là Đông Hy Nhiên của Lưu Ly Tông sao? Còn có cả Viêm Kiên của Hỏa Vũ môn?”
Đợi cho đến khi mọi người nhận thức được vấn đề, ai nấy đều lặng lẽ nuốt mấy ngụm nước bọt, thất thanh nói: “Tám cao thủ cấp thánh liên thủ cũng bị đánh bại, người kia là ai vậy? Chẳng lẽ là người trên cả ba môn phái sao?”
Ánh mắt mọi người đều nhao nhao đổ dồn về người thanh niên trẻ tuổi đứng ở giữa sân kia, trong lòng đều không khỏi choáng ngợp.
"Không thể nào! Tại sao cậu có thể mạnh như thế?" Bên trong tầng tám, đám người Viêm Kiên ngã trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn về phía Đường Tuấn với ánh mắt tràn đầy sự chấn động và khó tin.
Tám người danh hiệu Thánh Cấp thế hệ trẻ hợp lại, đủ để git chết Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí ngay cả một chiêu Đường Tuấn cũng không thể nào đỡ nổi.
Vẻ mặt Đường Tuấn hơi thay đổi.
Không hổ là danh xưng Thánh Cấp thế hệ trẻ, ban nãy sau khi hợp lại, vậy mà có thể kiến hắn sử dụng một phần trăm sức mạnh.
Cộp cộp cộp.
Đường Tuấn đi về phía tám người, mặt không chút biểu cảm.
"Cậu muốn làm gì? Cậu dám giết chúng tôi, tông môn của chúng tôi sẽ không tha cho cậu." Thấy thái độ của Đường Tuấn, mấy người lập tức luống cuống, vội vàng nói.
Đường Tuấn không nhìn mấy người họ, mà đi thẳng đến trước mặt Viêm Kiên nói: "Ban nãy anh có hành động xấc xược, giờ xin lỗi bạn của tôi đi."
Viêm Kiên lập tức sửng sốt.
Hóa ra tên này ra mặt thay hai nghìn học trò tông môn kia.
"Nằm mơ cũng đừng hòng." Viêm Kiên cắn răng nói. Nếu như anh ta cúi đầu trước Đường Tuấn, anh ta cũng không hề ngại, dù sao thực lực của đối phương cũng mạnh hơn anh ta rất nhiều. Nhưng xin lỗi hai nghìn học trò tông môn kia, việc này Viêm Kiên không làm nổi.
Đường Tuấn cũng không cảm thấy bất ngờ, anh vốn biết Viêm Kiên cũng sẽ không cúi đầu. Bàn tay anh đề xuống, ngay lập tức Viêm Kiên cảm nhận được một sức mạnh rất lớn đang đặt ở đầu vai của anh ta, chỉ trong chốc lát, anh ta mồ hôi đầm đìa, cơ bắp toàn thân co quắp dữ dội.
Phù phù.
Đầu Viêm Kiên nằm rạp xuống đất, bày thành một tư thế khuất nhục.
"Kẻ yếu, không có tư cách mở miệng đòi quyền loại. Câu nói này tôi trả lại cho anh." Làm xong những chuyện này, Đường Tuấn mới thu tay về.
Viêm Kiên nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt thù hận, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn Đường Tuấn. Anh ta là thánh tử của Hỏa Vũ Môn, vậy mà bị người khác nhục mạ như vậy. Bảy người khác, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ giống anh ta, nhưng cũng đành chịu bó tay. Không phải bọn họ cũng từng có lúc đối xử với người khác như vậy sao?
"Anh bạn này, một vừa hai phải thôi." Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Viêm Kiên nhanh chóng cảm nhận được áp lực ở trên vai được buông lỏng, anh ta khôi phục lại sức mạnh hành động. Tám người đỡ nhau đứng lên.
Bên trong cầu thang, một chàng trai khôi ngô tuấn tú trong tay đang cầm theo cây quạt phe phẩy đi đến. Chàng trai này phong thái nhẹ nhàng, trên cây quạt treo một miếng ngọc bội màu trắng, trước sau trên miệng anh ta luôn nở một nụ cười yếu ớt, khiến cho người ta có cảm giác rất ôn hòa.
"Đại sư Ngô, tại sao ngài lại ở đây chứ?" Nguyệt Yên Nhân nhìn thấy người này, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Chàng trai trẻ nhẹ nhàng trả lời: "Có người nhờ tôi, trông coi lầu Tiên Sơn này. Không ngờ mới lơ là một chút, lầu Tiên Sơn này suýt chút nữa đã bị người khác phá hủy."
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Yên Nhân vậy mà hơi ửng đỏ, lộ ra vẻ ngại ngùng e lệ hiếm thấy.
Vừa rồi lúc bọn họ ra tay, tất cả bàn ghế ở tầng tám gần như đã bị đập vỡ hết, nếu không phải có trận pháp bảo vệ, thì có lẽ cả là Tiên Sơn này đã sập từ lâu rồi.
Chàng trai trẻ vừa dứt lời, trong tay áo bay ra vài tảng đá có khắc những chữ rất kỳ lạ. Tảng đá hóa thành ánh sáng rực rõ, chui vào khắp nơi trong Lầu Tiên Sơn, từng đợt ánh sáng rực rỡ phát ra từng nhiều nơi khác nhau, bao trùm bốn phía, Lầu Tiên Sơn vốn hơi rung động lập tức ổn định lại.
"Trận thạch! Ngài là đại sự Ngô, Ngô Nhất Chương sao?"
Nhìn thấy chàng trai trẻ tiện tay thi triển trận pháp sửa chữa Lầu Tiên Sơn, đám người Đồng Hy Nhiên cuối cùng cũng nhận ra đối phương.