Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau Thần Thông Trùng Vụ, Đồ Yên Nhi không cam lòng, lại liên tục dùng bảy tám loại Thần Thông tương đối mạnh của Độc Tông, nhưng không hề có ngoại lệ, lần nào cũng đều bị Chu Kính đánh bại trong một chiêu.
Mà thậm chí Vạn Độc Kích còn kém hơn những Thần Thông đó.
Advertisement
“Có lẽ là Yên Nhi đã dùng hết các Thần Thông học được rồi.” Thượng Quan Phong tính toán trong lòng, trên mặt hiện ra nỗi đau buồn nhàn nhạt. Thánh Anh mấy vạn năm mới có một, đáng lẽ phải luôn trăm trận trăm thắng, đáng tiếc sinh ra ở Độc Tông nhỏ bé.
Dường như là vì để chứng minh suy nghĩ của đám người Độc Tông, Vạn Độc Kích trông to lớn ở giữa sân bị một lóng ngón tay nhẹ nhàng lả lướt của Chu Kính điểm nhẹ một cái, nó vỡ tan rồi hóa thành từng tia màu đen nhỏ bé rồi tiêu tán ở trong đất trời.
Advertisement
“Dùng hết bản lĩnh rồi sao? Đúng là yếu ớt mà.”
Sau khi Chu Kính dùng một ngón tay phá tan Vạn Độc Kích thì không vội tấn công ngay, ngược lại chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Đồ Yên Nhi: “Bây giờ đã cảm nhận được chênh lệch chưa? Cho dù là Thánh Anh thì cũng phải phụ thuộc vào người sở hữu nó.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đồ Yên Nhi trở nên tái nhợt, nhưng trong mắt cô ta tựa như có một ngọn lửa sắp phun trào ra.
Gần mười loại Thần Thông mà cô ta dùng đều bị phá nhưng từ đầu tới đuôi đối phương đều chỉ dùng một đầu ngón tay. Điều làm cô ta phẫn nộ nhất chính là cái loại thái độ miệt thị người khác của Chu Kính, tựa như là anh ta đứng ở trên cao nhìn xuống mọi người, khống chế hết thảy mọi thứ vậy.
Dù Đồ Yên Nhi thân mang Thánh Anh có pháp lực hùng hồn và trình độ gấp mười lần so với cùng cảnh, nhưng liên tục thi triển nhiều Thần Thông như vậy, cũng đã có vẻ không thể chống đỡ nổi, Nguyên Anh lớn bằng bàn tay đã hiện ra một hơi thở mệt mỏi.
Đồ Yên Nhi cắn chặt răng, bàn tay siết chặt vang lên tiếng kêu răng rắc, đến cả móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cô ta cũng không có cảm giác.
Cô ta không trách xuất thân Độc Tông, chỉ hận bản thân quá yếu, không có năng lực biến Thần Thông mục nát trở nên thần kỳ.
Bên ngoài, cũng có không ít đệ tử Vạn Đạo Tông hơi nhíu mày lại.
“Sư huynh Chu làm vậy có phải không thỏa đáng lắm không, dù sao đó cũng chỉ mới là một cô bé con mà thôi.” Có đệ tử nhỏ giọng nói với đồng môn kế bên.
Chu Kính đã là cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, tiếp cận cấp bậc Bách Nguyên, lại còn tu tập Thần Thông cấp cao của Vạn Đạo Tông. Ỷ vào thực lực ức hiếp kẻ yếu, ra sức sỉ nhục. loại hành vi đâu còn là không thỏa đáng nữa, mà là rất quá đáng.
Đông môn cười khẩy một tiếng: “Có gì không ổn. Sư huynh Chu chỉ đang làm rõ chênh lệch giữa hai người, làm cô ta đừng tưởng rằng có Thánh Anh chính là vô địch thiên hạ.”
Người nọ hơi há miệng, nhưng rồi lại không cãi lại câu nào.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hành động của Chu Kính cũng chỉ là vì để giữ gìn mặt mũi của thế lực cấp một. Hơn nữa đánh bại một người tu hành Thánh Anh, vô hình trung cũng có thể tăng thêm danh tiếng của Chu Kính và Vạn Đạo Tông.
Chuyện này với Vạn Đạo Tông mà nói, gần như chỉ có lợi mà không có hại. Còn về việc có thể xúc phạm tới lòng tự trọng của Đồ Yên Nhi hay không thì không phải việc bọn họ cần suy nghĩ, cũng không đáng suy nghĩ.
Tiếng ầm ỹ dần dần yên tĩnh lại, có vô số người nhìn bóng dáng kia, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó nói.