Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A La Nạp gật đầu, lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn có được một phần bí mật Thánh Anh.”
Nếu có thể có được được bí thuật ngưng kết Thánh Anh, tuy rằng anh ta đã ngưng kết Nguyên Anh nhưng không thể nào tập luyện nữa, có lẽ sau khi học hỏi thêm được một ít, sẽ có thể làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, giúp ích rất lớn cho thí luyện Thần Đình.
Advertisement
“Đó là đương nhiên, ba nhà chúng ta cùng chung. Xem ra có thể đi lầu Tiên Sơn đặt một tiệc rượu để ăn mừng một chút.” Cổ Minh cười nói.
“Không phải anh là người thích chịu áp lực sao? Không phải nói Thần Thông của Yên Nhi nhỏ yếu sao? Vậy anh nhìn lại đi.”
Advertisement
Đường Tuấn nói một câu.
Tâm niệm của anh vừa động, pháp lực lập tức trào ra, hóa thành một đám sương mù đen tuyền, sương mù vang lên tiếng lít chít dày đặc.
Đây chính là Thần Thông Trùng Vụ mà Đồ Yên Nhi đã sử dụng lúc trước!
“Ha ha.” Chu Kính cười lạnh.
Loại Thần Thông cấp thấp này mà cũng dám dùng để đối phó với Thần Thông Quy Nhất của anh ta sao, đúng là buồn cười. Anh ta cũng chỉ từng gặp qua năng lực biến mục nát thành thần kỳ dùng Thần Thông cấp thấp chiến thắng Thần Thông đẳng cấp cao ở một vài vị trưởng lão mạnh nhất Vạn Đạo Tông mà thôi.
Cái loại năng lực này, cần phải lĩnh ngộ Thần Thông đến một trình độ nhất định, có giải thích riêng của mình về nguyên khí đất trời thì mới có thể làm được. Những trưởng lão đó đều là những tu sĩ cực mạnh danh chấn thiên hạ thế giới Man Hoang vào mấy trăm năm trước. Anh chàng trước mặt này cho dù tính từ lúc sinh ra đã bắt đầu liền tu đạo, cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới thế này.
Suy nghĩ xẹt nhanh qua trong lòng Chu Kính như tia chớp, nhưng khi anh ta nhìn về phía Đường Tuấn một lần nữa Quy Nhất Chi Quang đã tiếp xúc với Trùng Vụ.
Lúc trước Đồ Yên Nhi thi triển Trùng Vụ, anh ta chỉ dùng một ngón tay đã có thể phá vỡ nhẹ nhàng. Mà lúc này tu vi của anh ta đã được khai thông toàn bộ, dùng Thần Thông Quy Nhất càng mạnh hơn mấy chục lần so với một cái ngón tay.
“Đây, đây là cái gì?” Bỗng nhiên, đôi mắt Chu Kính trợn tròn, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy Quy Nhất Chi Quang vừa tiếp xúc với Trùng Vụ, Trùng Vụ nhìn như yếu ớt bỗng nhiên ngưng tụ lại, hình thành một bức tường ánh sáng đen. Bức tường đen như như gương, lại có thể phản xạ Quy Nhất Chi Quang trở về.
Ầm.
Tốc độ còn nhanh hơn gấp ba lần trước kia, Chu Kính bị Quy Nhất Chi Quang đánh trúng mạnh một cái. Vô số tia sáng nổ tung, ánh sáng lập tức bao phủ anh ta.
“A a a.” Tiếng hét đau đớn phát ra từ chùm sáng.
Một tiếng “bùm”. Chu Kính vọt ra từ trong chùm sáng đầy trời. Chỉ là dáng vẻ hiện tại của anh ta trông rất là chật vật, quần áo tựa như bị lưỡi dao sắc bén cắt ra, trên người có mười mấy miệng vết thương chảy máu đầm đìa. Đến cả khuôn mặt anh ta cũng có mấy miệng vết thương, vừa nhì trông rất là dữ tợn.
“Anh cũng không tệ, thế mà có thể làm tôi bị thương. Vừa rồi là tôi sơ sẩy, lần này sẽ để anh mở mang tầm mắt về tôi…”
Ầm. Chu Kính còn chưa nói xong, một đòn màu đen cực lớn đánh lên ngực anh ta, làm anh ta phun ra một ngụm máu tươi, cứng rắn bắt anh ta nuốt ngược hai chữ cuối cùng vào.