Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Quân muốn ra tay giữ cô ấy lại, nhưng vẻ mặt hơi khẽ thay đổi, cuối cùng không ra tay, để mặc cho Cố Vân Minh rời đi.
“Lão Tổ Tông, vì sao không cho tôi ra tay, dù sao Vân Minh cũng đã ngưng tụ được Cửu Văn, nhà họ Cố chúng ta chưa từng xuất hiện đệ tử thiên tài như vậy, có lẽ mấy trăm năm sau nhà họ Cố chúng ta có thể ra đời một vị cảnh giới Hóa Thần cũng không chừng.” Cố Quân nói với không khí.
Advertisement
“Cảnh giới Hóa Thần nào có đơn giản như vậy. Cô ta muốn đi cứ để cô ta đi đi, chờ cô ta hiểu rõ sức mạnh bản thân mình nhỏ bé thế nào, có lẽ sẽ biết phải lựa chọn thế nào.”
“Nghe nói trong thế giới Ngân Hà Trung Ương có xuất hiện một huyết mạch thần thánh, dường như người kia còn gia nhập vào trong một tông môn lớn. Nếu cậu ta có tố chất và thiên phú giống như vậy, nhà họ Cố chúng ta cũng chưa chắc không thể duy trì.
Advertisement
“Chuyện này cứ vậy đi. Nhà họ Cố chúng ta chẳng liên quan gì đến cậu ta, nếu cậu ta thất ự muốn mượn cơ hội để làm gì đó với nhà họ Cố chúng ta, chỉ cần không quá đáng thì cứ cho cậu ta. Nếu cậu ta không biết điều, giết đi.”
“Đúng vậy.” Cố Quân đồng ý.
Sau một hôm gặp mặt Cố Quân, Đường Tuấn bảo Thủy Thanh Lam đi đến Biển Tinh Thần với Cố Vân Minh, còn mình thì chuẩn bị đi Cổ vực Bạch Vũ trước. Cổ vực Bạch Vũ ở phía tây thế giới Man Thành, gần Biển Tinh Thần, cho dù có bảo bối phi hành thì cũng tốn hơn thời gian nửa tháng mới đến được đó.
Đường Tuấn định sau khi tham gia Thí luyện Thần Đình xong thì sẽ đến Biển Tinh Thần. Trước khi đi, Đường Tuấn đã tăng số lượng Thần Văn của Cố Vân Minh lên trình độ mười hai Thần Văn. Thực lực ở trạng thái này của Cố Vân Minh có thể so được với Cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa khi đó hai người Thủy Thanh Lam ở trong Biển Tinh Thần sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.
Trên một con thuyền có dấu hiệu của Thần Đình, Đường Tuấn ngồi ở trong phòng của mình.
Hơi thở cuồn cuộn không ngừng tỏa ra mạnh mẽ từ trên người anh như là sóng triều, ép bức đến căn phòng xuất hiện các gợn sóng lăn tăn. May mắn là trong phòng có thiết kế cấm chế bảo vệ nên mới không bị vỡ tan.
Một viên Nguyên Đan trôi lơ lửng ở trong phòng, chói lóa đến vô cùng sáng ngời, chín mươi chín Thần Văn bên trên càng tỏa ra dao động kinh động lòng người.
Cho dù Đường Tuấn đã khắc chế tiến độ tu luyện của mình, nhưng vẫn có năm mươi thần văn đạt tới đại thừa viên mãn.
Hậu quả mang đến chính là anh cần phải chia càng nhiều sức mạnh để đi trấn áp các Nguyên Đan hơn.
Đã nhiều ngày, anh vẫn luôn suy nghĩ đến một môn Thần Thông rèn luyện cơ thể. Tuy rằng có nghĩ ra một ít, nhưng so với chín mươi chín văn Nguyên Đan, nhất định phải có thân thể cực mạnh.
Thần Tàng Quyết, chỉ giúp anh mở ra tiềm năng của cơ thể. Nhưng không thể nào khống chế được năng lực này, cần anh phải tự đi tìm hiểu.
Tu luyện một hồi, đè Nguyên Đan đang khác thường xuống, lúc này Đường Tuấn mới ngừng tu luyện.
“Chẳng lẽ thật sự không thể hợp nhất sao?” Đường Tuấn nhíu mày lại.
Nếu anh muốn đột phá cảnh giới Nguyên Anh vào lúc này thì sẽ không có quá nhiều trở ngại. Nhưng Nguyên Đan tất nhiên không cách nào thật sự viên mãn được cả, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tu luyện sau này của anh.