Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên người thanh niên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tuấn, hơi nhếch miệng cười nói: “Nếu không anh thử đi. Anh đã là Cảnh giới Nguyên Anh Đỉnh Cao, có lẽ có thể chống đỡ được vài quyền của tôi đó.”
Đường Tuấn hơi nhíu mày.
Thanh niên này tên là là Đỗ Ca Ngọc, cũng là người được chọn tham gia thí luyện lần này, thuộc cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng có thực lực rất mạnh mẽ, Đường Tuấn đã xem cậu ta ra tay rất nhiều lần, pháp lực ít nhất đều từ năm trăm nguyên trở lên, có thể nói là người mạnh nhất trong những người tham gia thí luyện trên con thuyền này.
Advertisement
Trong người tham gia thí luyện, phần lớn cảnh giới đều ở Nguyên Đan viên mãn hoặc là Cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, người ở “Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao” giống Đường Tuấn trong đợt tham gia thí luyện này trước mắt chỉ có một. Ở trong mắt mọi người, thật ra giống như một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi đi học năm nhất tiểu học, tuy rằng có lực uy hiếp nhưng chỉ số thông mình cũng khiến cho người khác khinh bỉ.
“Không có hứng thú.” Đường Tuấn lắc đầu nói.
Advertisement
Thực lực Đỗ Ca Ngọc còn chưa vào mắt anh. Số lượng Thần Văn thăng cấp đang không ngừng gia tăng, thực lực của anh đã hơn ba ngàn nguyên. Chỉ là bây giờ anh đang trong thời kỳ tu luyện quan trọng, hơn nữa trên thuyền còn có một vị trưởng lão của Thần Đình trông coi. Thực lực của vị trưởng lão kia ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, có cấp bậc như Cố Quân, làm anh có hơi kiêng kị.
“Không có hứng thú hay là không dám vậy. Một cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao mà còn chẳng dám nhận lời khiêu chiến của một người cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.” Đỗ Ca Ngọc châm biếm nói.
“Tôi sợ mình đánh chết anh.” Đường Tuấn nghiêm túc nói. Chỉ với một cú của pháp lực ba ngàn nguyên thì Đỗ Ca Ngọc sẽ chết mà không biết mình chết thế nào.
Đỗ Ca Ngọc ngẩn ra một chút, nói: “Đánh chết tôi cũng được coi là bản lĩnh của anh.”
“Cứ như vậy đi.” Đường Tuấn quyết định vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
“Hừ, không thú vị.” Đỗ Ca Ngọc bĩu môi, đôi mắt híp lại, nói: “Cho dù bây giờ anh có thể tránh được, chờ tới Cổ vực Bạch Vũ rồi, tôi không tin anh còn trốn được. Ở bên trong sẽ không thoát khỏi bị giết đâu.”
Những người khác thấy thế, trong ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn tức khắc hiện lên vẻ thương hại và trào phúng.
“Nghe nói lần này Thần Đình sắp xếp những người tham gia thí luyện thành một danh sách, Đỗ Ca Ngọc xếp hạng thứ mười tám. Chỉ cần có thể tiến vào năm mươi người đầu tiên, gần như có thể thông qua thí luyện một trăm phần trăm.” Có người nói nhỏ.
“Đỗ Ca Ngọc xếp hạng thứ mười tám mà đã khủng khiếp như thế, vậy mười hạng đầu không phải mạnh đến trái ý trời sao.” Có người kinh ngạc nói.
Mọi người tản đi rất nhanh, lúc Đỗ Ca Ngọc đi qua người Đường Tuấn, đã hung dữ liếc anh một cái. Cái ánh mắt này giống như con sói đói nhìn chằm chằm đàn đàn dê vậy.
“Chờ đến Cổ vực Bạch Vũ sẽ cho anh đẹp mặt.” Đỗ Ca Ngọc nói nhỏ.
Đường Tuấn lại không để bụng.
Rất nhanh trong khoang thuyền cũng chỉ còn lại ba người Đường Tuấn và A La Nạp. Vốn ba người ngập tràn chí khí trong lòng nhưng chỉ qua hai ngày ngắn ngủn đã bị đả kích đến chết lặng.
Nhìn ba người liếc mắt một cái, Đường Tuấn đã xoay người bỏ đi.
“Đáng giận!” A La Nạp nện một quyền xuống mặt đất.
Cho dù là Đỗ Ca Ngọc thì thằng nhóc này dựa vào đâu mà nhìn anh ta với ánh mắt như vậy chứ.
“A La Nạp, anh còn muốn tiếp tục khiêu chiến sao?” Chu Kính hỏi.