Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn Đường Tuấn trong mắt u Dương Hồng Phượng, thậm chí còn tệ hơn cả Diệp Thanh Phương. Cần dựa vào sự che chở của người khác để đối mặt với kẻ thù, đây thì được coi là đàn ông gì!
Advertisement
Tuy nhiên, vài lời tiếp theo của Trần Bá Phước đã hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của u Dương Hồng Phượng.
"À đúng rồi cháu gái u Dương, thằng em Đường của tôi không phải người thường đâu, cậu ấy cũng đã luyện được nội công, kỹ năng cũng không thua kém gì cháu. Đối với trận thi đấu quyền lần này, tôi quyết định để thằng em Đường thay mặt tôi tham gia trận đấu. ”Trần Bá Phước khẽ nói.
"Cái gì! Chú Trần, chú nói anh ta là cao thủ nội công sao?" u Dương Hồng Phượng thất thanh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Tuy cô ta vẫn chưa luyện được chân khí, đạt đến cảnh giới lấy tinh thần để đánh giá người, nhưng cô ta căn bản là không thấy được một chút dáng vẻ của cao thủ nội công trên người anh.
Cao thủ nội lực có hơi thở dài, bước chân vững vàng, cơ bắp căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát lực! Nhưng Đường Tuấn lại không có những đặc điểm này, điều này khiến cô ta sao có thể tin được chứ.
"Chẳng lẽ anh ta là tông sư của cảnh giới Chân Khí, nên mới có thể tự do khống chế nhịp thở và đường vân cơ bắp sao? Nếu không thì sao mình lại không nhìn ra được chứ?" Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu u Dương Hồng Phượng, nhưng nhanh chóng bị chính mình phủ nhận: "Anh ta trông còn chưa tới ba mươi tuổi, làm sao có thể là tông sư của cảnh giới Chân Khí chứ. Nếu thật sự là tông sư của cảnh giới Chân Khí, thì vừa rồi sao Tần Nhu có thể sống sót chứ? Tuyệt đối không thể nào!"
u Dương Hồng Phượng lại không biết lý do tại sao vừa nãy khi Đường Tuấn đối mặt với sự khiêu khích của Tần Nhu mà không làm gì, nếu không là bởi vì anh không muốn để lộ danh tính của mình trước mặt nhiều người, nếu không thì Tần Nhu đã không biết phải chết bao nhiêu lần rồi.
"Chú Trần, trận đấu quyền lần này không phải chuyện nhỏ, chú thật sự muốn để anh ta tham gia thay cho chú sao! Chẳng lẽ ở thành phố Vinh to lớn này chú không tìm được ai khác sao?" u Dương Hồng Phượng khuyên bảo. Tuy rằng không nói rõ ra, nhưng ai cũng có thể nghe được sự không tin tưởng Đường Tuấn ở trong lời nói của cô ta.
Trần Bá Phước gượng gạo một lúc, ông ta sao có thể nói là bản thân ông ta kết bạn với anh là vì thế lực của gia tộc võ thuật sau lưng của Đường Tuấn trước mặt anh được chứ. Suy nghĩ một lúc, rồi ông ta cũng chỉ có thể nói: "Thật ra thực lực của Đường Tuấn cũng không tệ đâu."
“Không tệ?” u Dương Hồng Phượng nói: “ Lợi hại như thế sao. Với độ tuổi của anh ta, cho dù tập đến chết cũng chỉ có thể là nội công trung kỳ. Ở thành phố Vinh này thì còn có thể tạo ra chút thành quả, nhưng là đó trận đấu quyền, không phải nơi cho một đứa con nít chơi đùa đâu. Anh ta muốn chết sao? "
Cô nhìn Đường Tuấn nói:
"Tuy rằng những lời này có chút tổn thương, nhưng tôi chắc chắn không phải là doạ cậu. Hơn nữa lần này cậu cũng đã đắc tội với Tần Nhu, tôi có nghe nói lần này nhà họ Tần mời một cao thủ rất lợi hại đấy. Nếu cậu lên đó thì chỉ có chết thôi. ”
Đường Tuấn sờ sờ cằm nói:
"Cô nói cũng rất có lý, nhưng tôi vẫn muốn thử."
“Cậu!” u Dương Hồng Phượng hoàn toàn không ngờ đến Đường Tuấn không để lời nói của mình vào trong tai, tức giận đến không nói nên lời.
“Thôi được rồi. Muốn chết thì tự mình chết đi.” u Dương Hồng Phượng nói xong lời này, thì đi lên tầng bốn luôn.