Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế mà lại bị phát hiện.” Ánh mắt thống lĩnh Thần Đình nhin về chính là phía Đường Tuấn đang núp, Đương Tuấn cười khổ một tiếng, đi ra.
Anh cứ nghĩ rằng khi tức mình che giấu rất hoàn hảo, không nghĩ tới vẫn không giấu được vị thống lĩnh Thần Đình này.
“Là anh?” Nhìn thấy người đi là là Đường Tuấn, Bạch Thụy Dụ khẽ ngạc nhiên.
“Thống Lĩnh quen tôi?” Đường Tuấn nghi ngờ hỏi.
Vốn di anh đối với Thần Đình cũng không có mấy hảo cảm, cảm thấy người Thần Đình này chỉ có duy nhất trạng thái quá là kiêu ngạo. Nhưng trước mắt vị thống lĩnh phương Tây thần bí dốc hết sức trấn giữ thành Man Thú mấy trăm năm, bảo vệ vô số tu sĩ trong thành Man Thú an toàn, hoàn toàn xứng đáng được người khác khình trọng.
Hơn nữa trên người vị thống lĩnh này, Đường Tuấn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Bạch Thụy Dụ trả lời: “Xếp hạng ba trăm sáu mươi trên bảng Sơn Hà, tôi có nghe Giang trưởng lão nhắc về anh.”
Đường Tuấn nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì. Với năng lực của vị thống lĩnh thần đình này, muốn biết chuyện của anh thì dễ như trở bàn tay.
“Mặc dù không viết với chút tu vi của anh làm sao đến được nơi này, nhưng đã gặp nhau cũng là một loại duyên phận, thuận tiện nói cho anh nghe chút tin tức xấu này.”
Bên trong âm thanh của Bạch Thụy Dụ mang theo ý cười, mặc dù trên mặt vẫn không có thay đổi gì: “Lần này bên trong cổ vực Bạch Vũ sẽ xảy ra một chút biến cố, anh phải chú ý chỗ nhóm quạ tụ tập. Nếu anh thật sự có cơ duyên, vậy là tốt nhất, nếu không có thì cũng đừng miễn cưỡng.”
Nói xong, thân thể anh ta khẽ động đậy, đã biến mất.
Ngày thứ hai, thống lĩnh Thần Đình truyền lên tới, lần này đệ tử Thần Đình tuyển chọn sớm, ba ngày sau bắt đầu, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
“Đại nhân, tuyển chọn thực tập sớm như vậy, rất nhiều đệ tử đều không chuẩn bị kĩ càng được, sợ rằng sẽ càng nhiều thương vong.” Trong phủ thành chủ của thành Man Thú, mấy vị trưởng lão Thần Đình đang khuyên nhủ Bạch Thụy Dụ.
Bạch Thụy Dụ trả lời: “Chuẩn bị? Đã dám tham gia tuyển chọn, thì lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cần thận, nếu không thì chết cũng đáng đời.”
Âm thanh lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đó lại là sự thật.
Giống như lần này thú triều trong thành Man Thú đột phát, xác suất sống sót của những người được gọi là thiên tài tông môn này còn thấp hơn cả binh lính bình thường ở thành Man Thú. Ngay cả Hồng Nhật Linh đứng hạng đầu cũng bị thương nhẹ, nghe nói vì khiêu chiến một man thú cao cấp. Đến nỗi những người khác, ai cũng bị thương khắp người, điều này khiến những trưởng lão này không có biện pháp phản bác lại lời Bạch Thụy Dụ nói.
“Xin hỏi đại nhân, tại sao đột nhiên lại ra quyết định này?” Các trưởng lão vẫn chưa hiểu, hỏi lại anh ta.
“Tôi đánh với Sở Công Minh, thú triều lần này là do ông ta kích động, để thu nhập huyết khí với oán khí. Tôi nghi ngờ ông ta muốn tiến vào cổ vực Bạch Vũ, để lấy được món thần khí kia.” Bạch Thụy Dụ trả lời.
“Liệu có phải món thần khí trấn quốc của nước Đại Ngu cổ?” Có trưởng lão sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Đúng vậy. Là linh khí Cửu Nha. Trước kia nước Đại Ngu cổ vô cùng hưng thịnh, cao thủ hóa Thần gần mười người, dường như thống trị gần một nửa lãnh thổ của toàn bộ thế giới hoang dã. Đáng tiếc quốc chủ cuối cùng nước Đại Ngu cổ vô nhân đạo, bên trong mục nát, lại có giặc ngoài xâm lăng. Nước Đại Ngu cổ khổng lồ như vậy, sụp đổ chỉ trong một đêm.”