Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ba ngày kế tiếp, đệ tử tham gia thực tập bên trong thành Man Thú cũng điều chỉnh trạng thái. Người ở trong phủ thành chủ tới nhiều lần, nhưng đều là tìm Hồng Nhật Linh.
“Nghe nói bị thống lĩnh đại nhân thần bí kia hết lòng coi trọng Hồng Nhật Linh, biết Hồng Nhật Linh đánh nhau với man thú bị thương, còn cố ý đưa cho cậu ta dược liệu quý hiếm với linh đan.”
“Không chỉ có như vậy, vị đại nhân kia còn đích thân chỉ điểm Hồng Nhật Linh tới để truyền thụ bí thuật. Xem ra chỉ cần cậu ta đạt được hạng nhất lần thực tập này, vị đại nhân đó sẽ nhận cậu ta làm đệ tử.”
Trong một tòa lầu, từng tốp ba tốp năm các đệ tử tham gia thực tập tụ tập chung một chỗ, mặt tràn đầy hâm mộ, nhiệt tình thảo luận.
Hôm nay chính là bắt đầu cuộc sống thực tập, dựa theo mệnh lệnh, tất cả các đệ tử tham gia thực tập đều tập chung ở đây.
“Nghe nói Hồng Nhật Linh đã để người hầu riêng thả tiếng ra ngoài, muốn qua được kì thực tập, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của cậu ta. Hôm nay có không ít người đã đến làm thuộc hạ của cậu ta rồi.”
“Hồng Nhật Linh tới.”
Đúng lúc này, vẻ mặt đang thảo luận của đám đệ tử bỗng nhiên nghiêm chỉnh trở lại, ngưng trò chuyện, mắt nhìn về hướng cầu thang của tòa lầu.
Hồng Nhật Linh chắp hai tay sau lưng, đi lên từ cầu thang phía dưới. Sau lưng cậu ta mấy bước chân, một đám người đi thành đoàn nhỏ, có đệ tử như A La Nạp, cũng có đệ tử dạng thiên tài như Đỗ Ca Ngọc.
Cằm Hồng Nhật Linh khẽ nâng lên, sắc mặt bình bĩnh, không hề cố gắng phô trương hình dáng kiêu ngạp của mình. Nhưng loại an tĩnh này cũng đại diện cho một hình thức của kiêu ngạo, coi trời bằng vung, bất kì ai cũng không có tư cách giống như hắn.
So với mấy ngày trước đây, khí tức của Hồng Nhật Linh càng viên mãn, ánh sáng trong mắt tràn đầy, thực lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều. Có lẽ được người xưng là thống lĩnh mạnh nhất thần đình tự mình chỉ điểm, đối với cậu ta cũng không được coi là cơ duyên.
Hồng Nhật Linh đứng yên ở giữa lầu, ánh mắt lãnh đạm quét qua mọi người, nói: “Mọi người cũng nên biết, tôi lad thí sinh do thống lĩnh đại nhân và rất nhiều trưởng lão lựa chọn, lần thực tấp này đã được định sẵn là người đứng đầu. Những đệ tử của Thượng Ba Tông lần này, cũng là hoa tươi lá xanh. Hoặc là mọi người đi theo ta, hoặc là đi theo bọn họ, nếu không sẽ không có cơ hội qua lần thực tập này.”
Những người này dù tương lai không gia nhập thần đình cũng là thiên tài trong các đại thế gia môn phái, tương lai đều trở thành tầng cao, thậm chỉ có thể tiếp quản một môn phái, nếu như bây giờ tạo dựng mối quan hệ thật tốt, đối với Hồng Nhật Linh chắc chắn là trợ lực lớn.
Chỉ cần không gây nguy hại cho Thần Đình, các môn phái ở trên cũng không phản đối các đệ tử kết bè kết cánh. Mà lần thực tập này đối với Hồng Nhật Linh hay những đệ tử khác, là cơ hội tốt nhất để lôi kéo các mối quan hệ.
Để những người thuận theo mình qua kì thực tập những người chống đối mình đào thải hết ra ngoài, đây là suy nghĩ và mục đích của Hồng Nhật Linh.
“Bọn tôi đồng ý.” Lập tức, có không ít người đứng dậy.
“Rất tốt.” Hồng Nhật Linh hài lòng nói.
Tầm mắt Hồng Nhật Linh rơi vào những người không đồng ý gia nhập, chân mày nhíu nhíu, trong mắt ngập tràn vẻ hài hước.