Thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, Mạc Lăng Thiên với An Thi dẫn đầu các đệ tử Thượng Ba Tông cũng đến, phía sau bọn họ cũng đi theo một số người như vậy. Nếu xét cá nhân, thực lực bọn họ sẽ không bằng Hồng Nhật Linh, nhưng đứng chung vào một chỗ, không thua kém bao nhiêu.
Các thí sinh tham gia tuyển chọn thực tập lần này, ngoại trừ mấy người bị chết trong thú triều ra, còn dư lại hơn ba trăm người, vừa vặn chia làm ba đội. Ủng hộ Hồng Nhật Linh, Thượng Ba Tông dẫn đầu, và cuối cùng là Đường Tuấn một thân một mình.
Chỉ có một mình Đường Tuấn, không gia nhập bất kì một đội ngũ nào.
Có điều bất kể là Hồng Nhật Linh hay đám người Mạc Lăng Thiên, đối với loại người xếp hạng hơn ba trăm như Đường Tuấn, hiển nhiên bọn họ không thèm để ý, ngay cả ý định lôi kéo cũng không có.
Rất nhanh, một âm thanh cùng lúc vang lên trong đầu mọi người.
“Lần thực tập này rất đơn giản, cố gắng sinh tồn ở cổ vực Bạch Vũ mười ngày, những người còn sống cuối cùng được coi là thông qua thực tập. Bên trong cổ vực Bạch Vũ có một món linh khí, ai có thể có được, người đó chính là hạng nhất của kỳ thực tập này, có cơ hội tiến vào lễ rửa tội ở lôi trì. Nếu như gặp phải nguy hiểm không thể chống lại được, hãy bóp vỡ lệnh bài trong tay, trên lên bài có chứa một truyền tống trận, trong nháy mắt có thể đưa mọi người ra khỏi cổ vực.”
“Được rồi, bây giờ tôi phải đưa mọi người truyền tống vào bên trong cổ vực Bạch Vũ. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng.”
Ánh sáng nhàn nhạt trong lầu các tản ra, xếp thành một biển sáng mênh mông.
Lầu các mà bọn họ đang đứng, vậy mà lại là một truyền tống trận.
“Nhớ lời tôi nói.” Một giọng nói vang lên trong não Đường Tuấn.
Ánh sáng kéo dài vô tận bỗng nhiên nổ tung, sau khi tản đi, đã không còn nhìn thấy các thí sinh trong sân nữa rồi.
Trên tường thành cao lớn của thành Man Thú, một nhóm các tướng lĩnh và trưởng lão của Thần Đình nhìn về phía cổ vực Bạch Vũ.
“Không biết lần này còn bao nhiêu người có thể sống sót?”
“Chuyện này phải xem số mệnh của bọn họ rồi. Chỉ cần Hồng Nhật Linh có thể thuận lợi lấy được linh khí Cửu Nha, kể cả những người khác có thất bại cũng không sao.”
“Đúng vậy. Nếu Hồng Nhật Linh lấy được Cửu Nha, tương lai chắc chắn trăm phần trăm có thể hóa thành Thần. Hơn nữa thời gian trước ngày đi săn, đại nhân còn mang về một vị Thánh anh, vậy Thần Đình chúng ta sẽ có thêm vị hóa thần rồi.”
Những người khác nghe thấy vậy, trên mặt nhiều thêm mấy nụ cười.
Đường Tuấn nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.
Giữa trời đất là một khoảng u tối, bầu trời tựa như bị một tầng mây đen thật dày che giấu, chặn lại sác trời. Sấm sét trong mây đen không ngừng lóe lên, như từng con rắn điện, có tia sét thậm chí còn dài hơn nửa vòm trời. Sấm sét nổ ầm ầm, u ám giữa trời đất bị đánh tan mấy phần, nhưng lại càng khiến cho lòng người sợ hãi.
Kiến trúc sụp đổ vô cùng thê lương, trên các tòa nhà có vô số dấu vết từng bị đốt qua.
Trừ những điều này, trong tầm mắt mọi người không có một chút dấu vết nào của sinh vật sống, ngay cả một nhúm cỏ màu xanh cũng không có. Trừ bỏ kiến trúc mục nát sụp đổ bên ngoài, chỉ còn đừng đống hài cốt trắng xóa. Đó là những tu sĩ đến thăm dò cổ vực Bạch Vũ. Bên người bọn họ có thần binh, có những thần binh phía trên còn lưu lại phù văn, cho thấy ít nhất cũng là thần binh cấp bậc bảo khí. Đáng tiếc là những thứ thần binh này cũng không ngăn cản được năng lượng quỷ dị kia, bảo khí đã sớm tan thế, trở thành một thanh binh khí bình thường loang lổ rỉ sét.
Giống hệt cảnh tượng của một ngày tận thế đáng sợ.
Một khí tức kỳ quái mà mạnh mẽ quét qua trên người Đường Tuấn, mang theo một khí thế uy nghiêm không thể chống cự.