Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Môn phái của chúng tôi trước đây cũng có người tài tiến vào cổ vực Bạch Vũ, muốn lợi dụng khí tức hoang vu trong này để luyện mắt La Nạp.” A La Nạp nhớ lại nói.
“Người anh nói là đời thứ tám của A La Nạp phải không?” Chú Kính hỏi.
A LA Nạp gật đầu một cái, nói tiếp: “Đời thứ tám của A La Nạp là một vị thánh tử mạnh nhất từ trước đến nay, mạnh nhất trong tất cả nhưng thánh tử, là hi vọng thăng cấp của môn phái chúng tôi.”
Nói đến đây, trên mắt A La Nạp lộ r vẻ sợ hãi, nói tiếp: “Cũng không ai biết ông ấy ở trong cổ vửa Bạch Vũ trả qua điều gì, cuối cùng khi ông ấy trở lại môn phái, hai mắt đã mù, mặc dù tu vi vẫn còn, nhưng tinh thần lúc tỉnh lúc mê, không lâu sau thì qua đời. Lúc còn sống ông ấy không hề nhắc đến những chuyện trải qua ở cổ vực Bạch Vũ một câu, tới tận khi chết mới nhắc đến hai chữ “ m Nha” này.”
Trừ những điều này ra,vị thánh tử đời thứ tám của A La Nạp còn nhắc tới những từ ngữ như phần mộ, ánh mắt… Nhưng những lời này, A La Nạp không có nói ra.
“Cũng chỉ là mấy lời nói bậy vô dụng. Nói lâu như vậy vẫn không tìm được cách giải quyết m Nha, khác gì chưa nói không.” Đỗ Ca Ngọc phiền não.
Nhớ tới lúc sau khi giết đàn quạ kia, sông máu kì quái, da đầu của cậu ta cũng tê dại theo.
Bỗng nhiên, một trận đập cánh phành phạch với tiếng kêu cạp cạp lại một lần nữa vang lên. Mọi người lập tức đứng lên, bộ dạng như gặp quỷ.
“Lại là m Nha, thật sự đủ rồi!” Đỗ Ca Ngọc tức giận nói.
Nhìn thấy đàn quạ khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt, vốn dĩ bọn họ còn có lòng tin muốn đánh một trận, lúc này đột nhiên chết sững.
m Nha chằng chịt đen nghịt, ít có mấy trăm con, ùn ùn kéo đến, như một tòa lâu đài quạ đen di động. Trong đó có đến mười mấy con cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, năm sáu con cảnh giới Nguyên Anh trung kì, khiến cho bọn họ hoàn toàn mất niềm tin, là con quạ dẫn đầu đàn quạ đen, dáng người dài hơn mười thước, khí tức có thể bằng cảnh giới Nguyên Anh cao cấp nhất.
Đối với đàn m Nha này, kể cả bọn họ có phát huy toàn bộ thực lực cũng không phải đối thủ của bọn chúng, huống chi bây giờ đang bị hạn chế.
“Đáng chết, làm sao mà ông đây biết được sẽ xui xẻo như thế chứ.” Đỗ Ca Ngọc chửi thầm một câu.
Lệnh bài thần đình phát rơi vào trong lòng bàn tay cậu ta. Đối mặt với đàn m Nha lớn như vậy, bọn họ căn bản không có hi vọng chiến thắng, so với việc giãy giụa vô vị để nhận lấy thương vong, không bằng sớm rút lui an toàn.
Những người khác cũng nắm chặt lệnh bài trong tay, chuẩn bị bóp vỡ.
“Muốn đánh không?” A La Nạp nắm chặt thanh đao trong tay, trầm giọng hỏi.
“Đánh cái đầu cậu.” Đỗ Ca Ngọc chỉ tức mình không thể mốt tát đánh chết A La Nạp.
Mọi người đều nói người La Nạp chỉ là một đám người điên thích đánh trời diệt đất, hôm nay cuối cùng cậu ta cũng thấy được. Đối với đám quạ đen trước mặt này, kể cả Hồng Nhật Linh có đến đây, cũng chưa chắc có thể xử lý được, nếu như đánh thật, thì chính là dâng bọn họ làm thức ăn cho bọn nó.