Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái đầu quạ máu nổ tung, một lần nữa biến thành sông máu. Trong dòng sông máu truyền ra âm thanh rn rỉ tức giận, rõ ràng là muốn thành hình một lần nữa, nhưng người thanh niên một cước đá đứt sông máu, âm thanh lúc này mới tan dần đi.
Động tác của người thanh niên không ngừng nghỉ, bàn tay nắm chặt. Anh cắt đứt dòng sông máu thành hai nửa, nắm chặt trong tay, giống như nắm hai cái roi dài. Trong hai cái roi có điểm xám nhạt, là thứ mà Âm Nha sau khi chết đi để lại, tương tự như linh quang. Người thanh niên dùng sức lực to lớn, đánh hai cái roi lên không trung, phát ra âm thanh như sấm nổ, nhưng vẫn không giãy ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Bỗng nhiên mấy điểm xám nhạt giống như bị một năng lượng nào đó hấp dẫn, cùng lúc tràn vào trong cơ thể người thanh niên.
“Thật là thoải mái.” Cảm nhận được năng lượng cơ thể căng tràn, trên mặt người thanh niên lộ ra vẻ thỏa mãn.
Lúc này, anh mới buông lỏng con sông máu.
Sông máu không còn linh quang, đối với anh không còn tác dụng gì, không phải lãng phí khí lực trấn áp.