Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân hình Đường Tuấn khẽ động đậy, theo sát.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Mạc Lăng Thiên hhoir.
“Chờ!” Hồng Nhật Linh nhả ra một chữ: “Món linh khí kia có yêu cầu rất cao đối với huyết mạch và công pháp, tôi không tin cậu ta có thể thỏa mãn những điều kiện đó.”
Liễu Ngọc Duy gật đầu, nói: “Nếu như cậu ta không thể thỏa mãn điều kiện, vậy chỉ còn Nhật Linh có tư cách khống chế món linh khí đó. Nếu quả thực cậu ta có thể lấy được món linh khí, vậy bốn người chúng ta cướp lại luôn. Không thể để một tên nhãi không biết mọc ra ở nơi nào khống chế linh khí.”
Đi theo Thiên Nha, Đường Tuấn không ngừng tiến vào phế tích của đô thành. Năng lực kì quái khống chế sinh mệnh của anh càng ngày càng mãnh liệt. Không gian xung quang xuất hiện gợn sóng vặn vẹo, dường như có một năng lực vô hình đang xé rách không gian.
Bùm một tiếng, hai người Đường Tuấn với Thiên Nha như xuyên qua một tầng nước.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Phế tích rách nát trước mặt biến mất không còn gì nữa, đậpt vào mắt là một chỗ không gian lập lòe bảy sắc màu, trong không gian có một con quạ đen vô cùng to lớn đang nằm sấp. Con quạ đen này, xòe hai cánh, ước chừng mấy trăm trượng. Thân hình của Thiên Nha rất to lớn, nhưng ở trước mặt con quạ này lại vô cùng nhỏ bé.
“Nha Thần đại nhân.” Thiên Nha quỳ xuống, cung kính nói.
Nha Thần đang nằm im nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt ra, không gian chỗ này đột nhiên sáng lên.
Nó liếc mắt nhìn Thiên Nha, Thiên Nha lập tức biến mất.
Tu sĩ cảnh giới hóa Thần đã có thể bắt đầu khống chế sức mạnh không gian, nhưng giống như Nha Thần, một ánh mắt đã thay đổi không gian, với tu vi này thì dù có ở trong cảnh giới hóa Thần thì cũng là vô cùng tài giỏi.
“Tôi tên Cửu Nha.” Âm thanh của Quạ Thần hùng hồn vang lên trong không gian.
"Hắn chính là Lư Quy Âm." Thanh âm Lý Ngọc Mai mang theo một chút hương thơm vang lên bên tai Đường Tuấn.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, đầu tiên là cười áy náy với Hạ Văn Thanh, sau đó mới xoay người, đối diện với người đứng đầu phái Phù Dương thời nay.
“Vậy không biết ngài Lư có suy nghĩ gì không?” Đường Tuấn cười nhạt hỏi.
Lư Quy Âm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần không tốt nhìn Đường Tuấn, nói: "Không có ý kiến gì. Chỉ là lão nhân tôi cùng Đông y làm bạn hơn nửa đời người, Đông y nuôi tôi sinh tôi, tôi không thể thấy người khác chà đạp làm nhục Đông y. Đông y nếu cùng Tây y kết hợp, y học cổ truyền Việt Nam có còn thuần túy không? Đó có phải là một Đông thực sự? ”
Địch ý trong mắt hắn càng thêm nồng đậm vài phần, nói: "Cậu là cháu ruột của ông cụ Đường, hiện giờ lại là hội trưởng công đoàn Y học Cổ truyền, tôi vốn tưởng rằng cậu hẳn là rất rõ ràng những thứ này, không nghĩ tới suy nghĩ của cậu lại buồn cười như vậy, còn không bằng học trò của tôi. Thật làm tôi thất vọng. ”