Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm vệ sĩ trước đó bị Phó Cường đánh tan ngay lập tức vây quanh Đường Tuấn sau khi Sơn Bá vừa dứt lời, trên mặt nở nụ cười, vung cây gậy trong tay. Bọn họ không thể đánh bại một võ sĩ có nội lực như Phó Cường nhưng để đối phó với một người bình thường thì dễ như trở bàn tay.
Peng! Peng! Peng!
Ai mà ngờ trước khi gậy cao su của bọn họ kịp đánh về phía Đường Tuấn thì cả người đã bị một lực vô hình bật ra ngoài. Hơn chục tiếng động trầm đục và nghẹt thở vang lên trong sân, sau đó nhóm vệ sĩ rn rỉ ngã xuống đất, cảm giác xương cốt sắp nứt ra không gượng dậy được nữa.
"Nội kình ngoại phóng! Cậu là tông sư cao thủ?!" Nụ cười tự mãn trên mặt Sơn Bá đột nhiên cứng lại, thất thanh nói.
Đường Tuấn vừa rồi còn không động tay liền trực tiếp đánh bật đám vệ sĩ lên, đây chính là phát tiết nội lực. Làm sao Sơn Bá có thể không nhận ra cảnh giới mà ông ta vẫn hằng mơ ước!
“Cậu ta là tông sư!” Phó Cường hai mắt kinh ngạc, trong lòng vẫn là không thể tin được. Trong đầu không ngừng vang vọng một câu: "Cậu ta vậy mà thật sự là cao thủ!"
Đường Tuấn rất nhanh liền đi tới viên lạc phía trước, chỉ cách Sơn Bá có mấy bước.
Phù!
Sơn Bá lập tức quỳ xuống, cúi đầu run rẩy nói: "Lão già ta không biết tông sư ở trước mặt, xin thứ lỗi."
Ngay khi Đường Tuấn chuẩn bị nói, Sơn Bá đột nhiên lao ra như một con báo, trên tay cầm một con dao găm đâm Đường Tuấn một cái, vẻ mặt cười toe toét và tự mãn.
Vừa rồi ông ta quỳ xuống để Đường Tuấn mất cảnh giác, sau đó tìm cơ hội lấy ra con dao găm đặc biệt được tẩm thuốc độc này. Chỉ cần bị trầy da, người bị đâm nhất định phải chết!
“Tự tìm chết?!” Đường Tuấn thấp giọng kêu lên.
Anh không né tránh, trực tiếp nắm lấy con dao găm bằng lòng bàn tay.
“Thành công rồi!” Sơn Bá vui mừng khôn xiết.
Sau đó, ông ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân vô cùng chấn động. Thay vì bị thương, lòng bàn tay của Đường Tuấn không những hoàn toàn bình thường không có chút dấu hiệu rỉ máu, ngược lại lợi dụng tình huống này, một cỗ lực cực lớn đột nhiên ập đến sau đó toàn bộ cánh tay cầm dao găm của ông ta đột ngột bị xé nát. Sơn Bá thấy rõ máu của mình tràn vào bầu trời đêm, giống như một làn sương mù đỏ sẫm!
"A!Cậu dám đánh gãy tay của tôi, tôi giết cậu!!!"
Cơn đau do gãy tay ập đến dữ dội khiến Sơn Bá không còn tự tin và kiêu hãnh như trước đây nữa. Ông ta toàn thân run rẩy với một ánh mắt cay độc.
"Vậy ông trước đi chết đi!"
Đường Tuấn bình tĩnh nói, sau đó vỗ đầu Sơn Bá, Sơn Bá lập tức chảy máu, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi. Ông ta không thể tin rằng mình sẽ chết ở đây!
Lạch cạch!
Mấy tên vệ sĩ cầm gậy nhìn thấy cảnh này, gậy trên tay trực tiếp rơi xuống đất liền quỳ xuống van xin thương xót!
Nhất thời, toàn trường tĩnh mịch!
Vương Hồng Huy nhìn Đường Tuấn đã giế t chết Sơn Bá, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, hai chân yếu ớt trực tiếp quỳ trên mặt đất, cầu xin lòng thương xót: "Đừng giết tôi! Tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn!"