*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lương Vũ Thần, tôi với anh không thân cho lắm.” Lưu Tuệ nhướng mày, giọng nói có phần tức giận.
Lương Vũ Thần lại nở nụ cười và nhẹ nhàng nói: “Lưu Tuệ! Chỉ cần bố tôi trị khỏi bệnh cho ông nội của em thì đến lúc đó hai ta là người một nhà rồi.”
Lưu Tuệ thấy hơi khó chịu. Bố của Lương Vũ Thần, Lương Minh là người duy nhất trong nhà họ Lương có Dược sư luyện đan thiên bẩm, tuy không phải là chính quy nhưng cũng có địa vị rất cao. Hơn nữa, ông nội của cô ấy xảy ra sự cố khi luyện công nên chỉ có thể nhờ Lương Minh giúp. Nếu như Lương Minh thật sự trị khỏi bệnh của ông nội cô ấy thì nói không chừng cô ấy phải gả cho Lương Vũ Thần.
Nhìn thấy Lưu Tuệ im lặng, nụ cười trên khuôn mặt Lương Vũ Thần càng thêm rạng rỡ, anh ta nói: “Vậy mới đúng chứ! Chúng ta vốn cùng huyết mạch, xa cách như thế làm gì.”
Dứt lời, anh ta lại kéo tay Lưu Tuệ, đồng thời anh ta còn bí mật truyền âm cho Lưu Tuệ: “Nếu em còn làm tôi mất mặt, ngộ nhỡ bố tôi luyện đan có gì sai sót gây ra hậu quả nghiêm trọng thì đến lúc đó tôi không dám bảo đảm đâu.”
Bàn tay của Lưu Tuệ cứng đờ trong không trung.
Lương Vũ Thần cười hì hì.
“Nhường đường.”
Vào đúng lúc này, bỗng nhiên có người đụng vào lưng của Lương Vũ Thần, sức mạnh cũng không nhỏ khiến Lương Vũ Thần loạng choạng bị đẩy về trước hai ba bước.
Lưu Tuệ nhân cơ hội đó rút tay lại.
Lương Vũ Thần thấy mất mặt nên tức giận nhìn sang, không ngờ lại là cái tên trước kia bị anh ta chen
“Mày dám đụng tao?” Lương Vũ Thần trầm giọng nói.
Thái độ của Đường Tuấn rất thản nhiên, nói: “Là anh cản đường của tôi.”
Lương Vũ Thần hung dữ nhìn chằm chằm Đường Tuấn, trong ánh mắt hiện ra ý định giết người.
“Đi đường không có mắt sao? Dám đụng vào cậu chủ Lương?”
“Thằng nhãi, quỳ xuống nhận sai rồi xin lỗi cậu chủ Lương ngay.”
Mấy kẻ đi theo Lương Vũ Thần bỗng nhiên lầm bầm. Nhất mạch Lương Vũ Thần sắp có được quyền thế nên rất nhiều người muốn tâng bốc anh ta.