*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn nở nụ cười, nói: “Một cảnh giới Nguyên Đan cũng dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Hỏa Vũ chân nhân nói: “Những lời này tôi phải nói cho cậu mới đúng.”
Ông nói với mấy đệ tử phía sau nói: “Các ngươi thấy rõ ràng, đợi lát nữa ta sẽ sử dụng rồng gió vờn quanh vây khốn cậu ta trước, tiếp theo dùng ám quang đả thương cậu ta.”
Tiêu Huyền Nhi cùng mấy đệ tử bội phục không thôi, phần khí phách này, không hổ là đệ tử của Balder.
“Đồ ngu.” Đường Tuấn cười nói.
Hỏa Vũ đạo nhân điểm ngón tay, một con rồng gió đột nhiên hình thành, hướng Đường Tuấn cuốn lấy. Đường Tuấn thế nhưng không né tránh, tùy ý để rồng gió vây lấy anh.
“Tên này sẽ không bị dọa cho choáng váng chứ.”
Hỏa Vũ đạo nhân trong lòng nghĩ như vậy, nhưng động tác trên tay lại không có bất kỳ lưu tình nào, một luồng áng sáng mang màu xám tro ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó đánh ra ngoài. Đây chính là ám quang, một trong những sát chiêu của ông.
Đường Tuấn vẫn không tránh né, tùy ý để ám quang đánh lên người.
Nụ cười trên mặt Hỏa Vũ đạo nhân đột nhiên cứng đờ, bởi vì ám quang tuy rằng đánh vào người đối phương, nhưng không tạo thành thương tổn gì.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trong lòng Hỏa Vũ đạo nhân sinh ra tâm tình hoảng sợ, chiêu ám quang này chính là ông từ Nam Phi học được, lấy tu vi của ông thi triển ra, thậm chí có thể cùng địch lại cao thủ trên bảng tiên.
Mấy người Tiêu Huyền Nhi nhìn thấy, chẳng những không có khiếp sợ, ngược lại trên mặt lộ ra ý cười.
“Thầy khẳng định là đang cho chúng ta biểu diễn sai lầm một lần trước, sau đó lại biểu diễn một lần chính xác, để cho chúng ta hình thành tương phản, nắm giữ bí thuật ám quang tốt hơn.”
“Thầy thật sự là quá vĩ đại.”
Mấy người nhao nhao tán thưởng, lại không thấy thái dương Hỏa Vũ đạo nhân đổ mồ hôi, hai chiêu đều run rẩy. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng ông rất rõ ràng, một chiêu vừa rồi đã là chiêu đỉnh cao của ông.
“Thầy, lên đi, để cho anh hiểu biết sự lợi hại của người.” Tiêu Huyền Nhi ngạo nghễ nói.
Bốp Bốp.
Hỏa Vũ đạo nhân trở tay, hai cái tát đánh vào mặt Tiêu Huyền Nhi. Tiêu Huyền Nhi tuy rằng không có hình thể, nhưng lúc này bàn tay Hỏa Vũ đạo nhân lóe ra ánh sáng âm u, dĩ nhiên có thể công kích loại hư vô linh hồn này.
Hỏa Vũ đạo nhân vẻ mặt nghiêm túc, quát: “Nghiệt chướng, ngươi dám hại ta! Vi sư dạy các ngươi pháp thuật, là để cho các ngươi đến đối phó người thường sao? Ngươi lại còn dám câu hồn phách người khác, loại hành vi ác độc này ngươi cũng dám làm ra! Hỏa Vũ ta không có đệ tử như ngươi.”
Nói xong, ông nhìn về phía Đường Tuấn đang đến gần, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: “Đại nhân, nghiệt đồ của tôi làm bậy, giao cho đại nhân xử trí. Người lớn muốn làm gì thì làm.”
“Thầy, người.”
Tiêu Huyền Nhi giật mình, những đệ tử khác cũng đều giật mình. Sự thay đổi trước và sau này không khỏi đến quá nhanh rồi.
Đường Tuấn nói: “Ông không muốn ra tay nữa.”
Hỏa Vũ nói: “Đại nhân nói đùa, đại nhân đã bước vào Nguyên Anh, loại tu vi bé nhỏ như tôi làm sao dám động thủ với ngài. Tôi nguyện ý đưa lên một trăm tỷ, coi như vừa rồi tôi bồi thường sự vô lễ đối với đại nhân.”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Đã trễ rồi.”
Hỏa Vũ đạo nhân biến sắc, nửa uy hiếp nói: “Đại nhân nhất định phải làm khó tôi sao? Anh mặc dù là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng sau lưng tôi có vị chí tôn nhà họ Phương kia, còn có quyền pháp chi thần Balder đại nhân của Nam Phi. Anh có chắc là anh có thể tiếp được không?”