*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Đình Trung nói: “Trước kia Lâm Hoành Thiên làm bác sĩ ở khu vực Đông Nam Á, thuật chữa bệnh không tệ, đã từng điều trị khỏi cho rất nhiều ca bệnh khó nhằn, danh tiếng rất tốt. Năm trước ông ta vừa về nước, đến Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền khiêu chiến, kết quả toàn bộ Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền không có một người nào là đối thủ của ông ta. Anh ta lúc ấy rất mạnh miệng, nói muốn thay thế cậu cho bằng được, muốn làm hội trưởng của Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, nhưng bị Ngọc Mai áp xuống. Cuối cùng Lâm Hoành Thiên đảm nhiệm chức vụ phó hội trưởng Hiệp Hội.”
Trụ sở chính của Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền ở vùng ngoại thành Hà Nội, khá là an tĩnh, phù hợp với triết lý của ngành Trung Y. Thời điểm mấy người Đường Tuấn xuống xe cũng vừa lúc là thời gian hội chẩn của Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền.
Ninh Đình Trung hỏi: “Cậu có muốn đi gặp Ngọc Mai trước không? Mấy năm nay, cô ấy sống cũng không dễ dàng gì.”
Trong lòng Đường Tuấn có chút áy náy. Ninh Đình Trung thì có thể không nhắc đến, anh không cần hỏi cũng biết Lý Ngọc Mai mấy năm nay sống cũng không thoải mái gì cho cam. Khi kỹ thuật của Lâm Hoành Thiên áp chế Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, muốn làm hội trưởng, cô ta đứng ra phản đối, áp lực phải gánh chịu lúc ấy khỏi nói cũng biết lớn nhường nào.
Trong lòng thở dài, Đường Tuấn nói: “Đi thôi.”
Anh đưa theo hai vợ chồng Ninh Đình Trung đi vào Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền.
Trong phòng hội chẩn lớn nhất của Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, một đám bác sĩ trung y tụ lại với nhau, Lý Ngọc Mai lại dẫn theo một số bác sĩ trung y khác ngồi trong một gian phòng nghỉ của phòng hội chẩn nghe.
Cô trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, nhưng cũng không che giấu nổi mỏi mệt giữa khóe mắt chân mày.
“Trợ lý Lý, mấy người Lâm Hoành Thiên bọn họ càng ngày càng quá đáng. Trong khoảng thời gian này, Lâm Hoành Thiên viện đủ các loại lý do đuổi các bác sĩ trung y không phục ông ta ra khỏi Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, thậm chí tước đoạt giấy chứng nhận tư cách hành nghề y của họ. Những chức vị để trống ấy, toàn bộ đều bị ông ta xếp người của chính ông ta vào, nếu cứ tiếp diễn như chức vụ phó hội trưởng này của ông ta buộc phải trừ lý Lý, cô mau nghĩ biện pháp đi.” Một bác sĩ trung ý trong đó không nhịn được tức giận bất bình mà nói.
Lý Ngọc Mai xoa xoa huyệt thái dương, đè bực bội trong lòng xuống, nói: “Kỹ thuật chữa bệnh của các anh có ai có thể thắng ông ta không?”
Mấy bác sĩ trung y mặt đối mặt nhìn nhau, sôi nổi lắc đầu. Có người do dự xuống, ngập ngừng nói: “Nếu hội trưởng Đường ở đây, có lẽ sẽ có thể đi.”
“Có lẽ.”
Tâm tình Lý Ngọc Mai trầm xuống. Lúc trước những người này đều coi Đường Tuấn là thần, hiện tại lại nói ra những lời này, có thể tưởng tượng kỹ thuật chữa bệnh của Lâm Hoành Thiên lợi hại cỡ nào. Đừng nói là bọn họ, cho dù là chính bản thân cô cũng vô cùng bội phục đối với kỹ thuật chữa bệnh của Lâm Hoành Thiên. Nếu không phải vì tham vọng quyền lực của Lâm Hoành Thiên quá lớn, cô quả thực sẽ suy xét đến việc cho ông ta đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng.
Ba người Đường Tuấn xuất hiện ở trong phòng hội chẩn không làm cho bất cứ ai chú ý tới. Thần thức của anh đã sớm phát hiện Lý Ngọc Mai, vốn dĩ muốn trực tiếp đến gần, nhưng bỗng nhiên lại dừng bước chân lại.
Trong phòng hội chẩn bày mười mấy cái bàn, đằng sau mỗi chiếc bàn là một bác sĩ trung y đang hội chẩn. Ở trước cái bàn phia trước mặt anh đang có hai mẹ con đứng đó.
Một bác sĩ trung y ngồi sau cái bàn, đôi mắt híp lại, biểu tình vô cùng tùy ý, nói: “Đứa con trai này của cô sắp mù rồi, không cần chữa trị nữa.”
Người mẹ đang đứng kia nhìn qua trông xấp xỉ 40 tuổi, nghe câu