Cổ động phát ra âm thanh dữ dội, sau đó bị Nguyên Thiên Hóa lôi ra khỏi hư không.
Ba người của Đoan Mộc Nhuệ nhìn thấy cảnh này không khỏi ngơ ngác. Phương pháp này đã vượt ra ngoài phạm vi của Hóa Thần Cảnh, tuy rằng không thể so sánh với Hợp Thể Cảnh xé nát hư không, nhưng cũng đủ để xưng hùng xưng bá trong Hóa Thần Cảnh.
"Không hổ là viện chủ của Phi Tinh Viện, không ngờ ông ta còn có cách này."
"Không lâu nữa, Phi Tinh Viện có lẽ sẽ xuất hiện một đại tu sĩ Hợp Thể Cảnh rồi."
Ba người trong lòng không yên, càng không có lòng tin với Đường Tuấn nữa.
Khi Nguyên Thiên Hóa dùng thủ đoạn của mình để chiếm cổ động, Đường Tuấn vốn dĩ vẫn đang đắm chìm trong cuốn sách đã bị kinh động. Anh cất cuốn sáhc đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Nguyên Thiên Hóa đang nhếch mép cười.
Nguyên Thiên Hóa lạnh lùng nói: "Oắt con, tưởng rằng nấp trong cổ động thì tôi không làm gì được cậu sao? Quá xem thường tôi rồi đấy."
Khi ở thành phố Hồng Dương, Qua Thiên Hòa và Sử thành chủ đã từng đề cập đến Nguyên Thiên Hóa với Đường Tuấn, cho nên Đường Tuấn vừa nhìn là đã lập tức nhận ra.
“Có Định Thần Châu ổn định vết thương linh hồn, cùng Tiên Thiên Thần Văn, chưa chắc tôi không có sức chiến một trận.” Đường Tuấn thầm nói trong lòng.
Anh vừa mới đột phá không lâu, chẳng qua là dùng trận chiến này mài giũa thực lực. Trong trận chiến trước với Hạ Nam Phi, linh hồn của anh đã bị thương, không thể dùng hết sức lực của mình.
Vào thời điểm khi cổ động thoát khỏi hư không, Đường Tuấn bắt đầu động thủ. Anh cầm Bia Vạn Giới trong tay, giống như thiên thần giáng lâm, đập một bia về phía Nguyên Thiên Hóa.
Tiếng gió gào lên, khoảng không như tan tành.
Nguyên Thiên Hóa thu hai tay về, hơi nheo mắt, khinh thường nói: "Có chút bản lĩnh. Đáng tiếc cảnh giới của cậu quá thấp."
Vừa dứt lời, Nguyên Thiên Hóa chẳng hề nhúc nhích, nhưng thân hình của ông ta đột nhiên trở nên hư ảo, giống như trạng thái khi nãy của cổ động.
Một bia lần này của Đường Tuấn đã đập hụt vào hư không.
"Thủ đoạn hư ảo." Đoan Mộc Nhuệ lại kêu lên.
Bạch Lương lắc đầu nói: "Không có hy vọng nữa rồi. Từ khi Nguyên Thiên Hóa cảm ngộ được thủ đoạn hư ảo, ông ấy đã là bất khả chiến bại."
Đường Tuấn đập vào không trung, nhìn Nguyên Thiên Hóa, khẽ cau mày.
Thân thể Nguyên Thiên Hóa như tan vào hư không, trên mặt nở nụ cười vô cùng tự hào, nói: "Tôi đứng ở chỗ này, có bản lĩnh thì động thủ đi, xem có thể đánh trúng tôi không."
Đoan Mộc Nhuệ trong lòng thở dài. Nguyên Thiên Hóa quá thận trọng, chỉ dựa vào cảnh giới của mình để gây sức ép với mọi người, nhưng Đường Tuấn lại hoàn toàn bó tay.
Nguyên Thiên Hóa cười nói: "Nếu như cậu không động thủ, thế thì đến lượt ta."
Ông ta giơ một tay lên, to như một cái đĩa mài, khí tức màu xám quấn quanh lòng bàn tay, cách một khoảng áp trên đỉnh đầu của Đường Tuấn. Trên ngọn núi phía sau Đường Tuấn, vô số cây cối đang tràn đầy sức sống bỗng nhiên khô héo, lá xanh mất hết sức sống trong nháy mắt biến thành một mảng xám xịt.
Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn.
Nguyên Thiên Hóa và Hạ Nam Phi thi triển cùng một loại công pháp tuyệt học, nhưng uy lực lại chênh lệch nhau gần gấp mười lần.
Nét mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, anh lùi lại. Nhưng Nguyên Thiên Hóa lại ra tay nhanh hơn, hết chưởng này đến chưởng khác, cả bầu trời dường như tối đi rất nhiều. Ngọn núi sau lưng anh, không biết có bao nhiêu cây cối đã bị diệt sạch không còn sức sống.
Nguyên Thiên Hóa càng thêm tự mãn, chưởng thế không ngừng, tiếng cười ngạo nghễ vang vọng khắp Tuyệt Phong Lĩnh: "Chút chiêu thức đó của cậu, thật sự quá yếu."
Đường Tuấn vừa né tránh, thỉnh thoảng chặn lại. Nhưng ngay cả như vậy, pháp lực của anh đã bị lung lay có chút không ổn định. Cũng giống như một con đập đối mặt với một trận lũ kinh hoàng, tuy có chống đỡ được một thời gian nhưng sớm muộn cũng sẽ bị cuốn trôi.