Lúc này, ngay cả Khúc Tĩnh và các tu hành giả Nguyên Anh khác cũng có thể nhận thấy Đường Tuấn đang ở thế bất lợi, có thể bị một chưởng của ông ta đánh chết bất cứ lúc nào.
Khúc Tĩnh và Mộc Hạo trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nói: "Anh ta chết cũng tốt, chúng ta khỏi gặp họa lây."
Không ai chú ý đến, tuy Đường Tuấn đang ở thế bất lợi, nhưng ánh mắt của anh lại càng lúc càng sáng. Tuy pháp lực luôn ở trong trạng thái không ổn định nhưng càng lúc càng tinh khiết và dần có xu hướng ổn định lại.
Đường Tuấn mượn sức của Nguyên Thiên Hóa để mài dũa pháp lực của mình, đồng thời nghĩ cách đối phó.
"Thử chiêu này xem."
Đường Tuấn phản ứng nhanh nhạy, anh lại né được một chưởng của Nguyên Thiên Hóa, thân hình lập tức dừng lại.
"Ha ha ha, cậu ngoan ngoãn chịu chết được rồi nhỉ?" Nguyên Thiên Hóa cười lên khoái trá.
Ông ta thích kiểu chiến đấu này, dày vò và hành hạ đối thủ để đối thủ không tìm thấy chút hy vọng chiến thắng nào.
Sắc mặt Đường Tuấn hơi tối sầm lại, phân tách một nửa tâm thần ra chìm vào huyệt Thái Dương.
"Đồ ngốc, phải xem mi rồi."
Đường Tuấn thì thầm với con dị thú màu vàng đang quay tròn trong Kim Hồ.
Trên mặt anh chợt hiện lên nét quái dị. Con dị thú màu vàng này có mối liên hệ huyết thống với anh, như thể nó là phân thân của anh. Nếu anh gọi nó là đồ ngốc, chẳng phải cũng đang nói mình là đồ ngốc sao, có khác gì tự mình mắng mình, cảm giác hơi gượng gạo.
Đường Tuấn cười khổ, âm thầm nói: "Xem ra phải đặt cho nó một cái tên thôi."
Con dị thú màu vàng nghe thấy câu này của Đường Tuấn, nó lập tức hưng phấn rống lên hai tiếng, chiếc sừng bạc phóng ra một luồng kim quang. Kim quang tỏa ra, hóa thành một nguồn năng lượng đặc biệt hòa vào trong pháp lực của Đường Tuấn.
“Tạm thời không thể để lộ sức mạnh này.” Đường Tuấn nhanh nhạy lấy ra một cây linh kiếm.
Dưới sự hướng dẫn của anh, sức mạnh đó hóa thành kiếm khí. Dị thú màu vàng này chắc chắn rất đặc biệt, cho đến bây giờ Đường Tuấn vẫn chưa tìm được ghi chép tương tự nào về nó, cho nên không dám tùy tiện để lộ ra.
Vù.
Đường Tuấn vung ra một kiếm chém xuống.
Thấy vậy, trên mặt Nguyên Thiên Hóa lộ ra một tia giễu cợt, ông ta nói: "Cho dù cậu thật sự là kiếm linh thể thì làm sao? Kiếm của cậu có mạnh, không chém được tôi thì có tác dụng gì."
Thậm chí ông ta còn không định để tâm đến nhát kiếm đó của Đường Tuấn.
Tuy nhiên, ngay khi đường kiếm của Đường Tuấn còn cách ông ta mười trượng, tim Nguyên Thiên Hóa đột nhiên nảy mạnh một cái, trong ý thức hiện lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Ông ta chăm chú nhìn thanh kiếm, chỉ nhìn thoáng một cái, lập tức kinh hãi cực độ.
Ông ta chỉ thấy những nói mà đường kiếm lướt qua đều xuất hiện những vết nứt màu đen rất mảnh, kích thước chỉ bằng một sợi tóc, sau đó biến mất, cho nên nếu không nhìn kỹ, thì khó mà phát hiện ra. Nhưng vết nứt này lại khiến Nguyên Thiên Hóa muốn hồn xiêu phách lạc.
Bởi vì vết nứt đó chính là chân không, chỉ xuất hiện sau khi không gian bị nứt ra! Chỉ có đại năng Hợp Thể Cảnh mới có thể làm được như thế. Tuy ông ta đã lĩnh ngộ được thủ đoạn hư ảo, hơn nữa cơ thể ông ta có thể hòa nhập vào trong hư không, nhưng phải còn rất lâu ông ta mới có thể xé rách không gian, chí ít cũng phải khổ luyện mấy trăm năm nữa mới làm được.