*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ly Thanh Trần vội nói: "Ông Công Dương, ông."
Công Dương Tú nói: "Điện hạ, đừng cản tôi, tôi muốn dạy cho thằng oắt kiêu ngạo này một bài học."
Ly Thanh Trần gật đầu nói với Đường Tuấn: "Anh cứ thử đi, bổn điện hạ sẽ làm chứng."
Sau đó, Đường Tuấn mới bước đến lồng sắt, nhìn người tộc Nam Hỏa đó.
“Không phải anh ta bị dọa sợ rồi chứ.” Hoàng Cường nói.
"Ài. Một y sĩ nhất phẩm thì có thể làm gì? Tôi hy vọng cậu ta có thể khiêm tốn một chút sau bài học này." Từ Bán Thủ nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đường Tuấn bắt đầu hành động.
Anh vận chuyển pháp lực, lập tức ngưng tụ thành kim châm.
Phập phập.
Từng cây kim châm được hình thành từ pháp lực lần lượt đâm vào người tộc Nam Hỏa đó.
"Đây dường như là phương pháp của Thiên Nguyên Phường ở thành Hồng Dương. Chẳng lẽ anh ta là học trò của Qua Thiên Hòa?"
Thấy vậy, Công Dương Tú không khỏi cau mày, nhưng trong lòng cũng chẳng mấy để tâm: "Hừ. Cho dù Qua Thiên Hòa có ở đây, nhìn thấy tôi cũng phải hành lễ thôi. Một đệ tử Thiên Nguyên Phường nhỏ bé có là gì."
Lúc này, ánh mắt Công Dương Tú đột nhiên thay đổi, ánh mắt khẽ run lên, trong lòng không khỏi kinh ngạc: "Kim châm pháp lực của cậu ta quả thật đã chạm đến linh hồn, đây ít ra cũng là phương pháp của y sĩ ngũ phẩm."
Ông ta biết rất rõ để chữa khỏi vết thương cho người tộc Nam Hỏa này phải bắt đầu từ linh hồn. Mà người chỉ mới vừa đạt ngũ phẩm như Từ Bán Thủ thì vẫn chưa biết được chuyện này, cho nên từ đầu đến cuối ông ta đều có cảm giác chiếm ưu thế hơn so với bọn họ. Nhưng những gì Đường Tuấn thể hiện lúc này khiến ông ta không thể không đối đãi cẩn thận.
Ly Thanh Trần cũng dần dần trở nên chăm chú, hai tay căng thẳng giữ lấy tay vịn của ghế.
Còn mấy người Hoàng Cường và Từ Bán Thủ, lại chưa nhìn thấy chỗ bất phàm của Đường Tuấn, nên vẫn giữ thái độ khinh khi.
Thời gian trôi qua từng chút, mười lăm phút sau, Đường Tuấn cũng dừng tay, mi tâm có chút mệt mỏi, nói: "Xong rồi."
Anh vừa dứt lời, người tộc Nam Hỏa giống như bị sét đánh, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng là quỳ rạp xuống đất: "Tham kiến điện hạ."
Cả cung điện im lặng như tờ.
Thập tam điện hạ nhìn người Nam Hỏa trong lồng, sau một hồi im lặng mới nói: "Đứng dậy đi."
Sau đó người Nam Hỏa mới đứng lên, nhìn đám người đang sửng sốt không nói nên lời, nhất thời không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ly Thanh Trần đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Tuấn: "Y thuật của cậu quả nhiên cao siêu, khi nãy là do Thanh Trần vô lễ."
Giọng điệu của anh ta rất tôn kính, tuy anh ta là thập tam điện hạ của Chu Tước hoàng triều, thân phận cao quý, nhưng lúc này đã đối đãi Đường Tuấn như người cùng hàng với mình.