Ly Thanh Trần cười nói: "Công Dương Tú, ông tưởng bổn điện hạ không có ông thì không làm được gì sao? Tuy ông là y sĩ lục phẩm, nhưng ông luôn giấu diếm tôi, những gì ông giúp tôi còn không bằng một y sĩ ngũ phẩm. Những thứ cung phụng cho ông, tôi có thể lấy mời thêm mười vị y sĩ ngũ phẩm, tôi cớ gì mà không làm?"
“Nhưng điện hạ, lẽ nào ngài không muốn có thuật Ngũ Vận sao?” Công Dương Tú khó khăn nói.
Lý Thanh Thiền nhạo báng: "Ông tưởng rằng bổn địa hạ không biết gì về thuật Ngũ Vận của ông sao? Thuật Ngũ Vận, phần trước phần sâu đều không thể thiếu, nếu không sẽ không thể lĩnh ngộ được, thậm chí còn đi nhầm đường, ông chỉ đưa phần trước cho bổn địa hạ là có dụng ý gì?"
Trong đầu Công Dương Tú đột nhiên “ầm” lên một tiếng, giống như bị sét đánh.
Hóa ra tất cả mọi tâm tư của ông ta đều không qua được mắt của Ly Thanh Trần.
Ông ta đánh giá cao tầm quan trọng của bản thân rồi.
Lúc này, trong lòng Công Dương Tú chỉ còn lại sự hối hận muộn màng.
"Cút đi."
Ly Thanh Trần xua tay, giống như đang vứt bỏ một mảnh rác.
Dĩ nhiên, Công Dương Tú không ngờ được Đường Tuấn lúc này lại chiếm giữ một vị trí vô cùng cao trong lòng Ly Thanh Trần, sao có thể tùy tiện vứt bỏ chỉ vì một y sĩ lục phẩm như ông ta.
Công Dương Tú hồn bay phách lạc quay trở về biệt viện của mình, vẻ mặt thẫn thờ.
Vừa bước vào biệt viện, từ xa xa đã nghe thấy giọng của Quý Đồng truyền tới: "Ông Công Dương, ông về rồi à. Nghĩ chắc ông đã thành công đuổi Dược Đường ra khỏi thành Hỏa Nhai rồi nhỉ."
Giọng điệu Quý Đồng trông có vẻ rất vui. Chỉ cần đuổi Đường Tuấn ra khỏi thành Hỏa Nhai, thì anh sẽ giống như miếng thịt nằm trên thớt.
Sau đó, ông ta nhìn Công Dương Tú.
Thấy dáng vẻ của Công Dương Tú, Quý Đồng đột nhiên có một dự cảm không lành, ông ta liền hỏi: "Ông Công Dương, tên Dược Đường đó?"
Công Dương Tú nhìn Quý Đồng chằm chằm, ánh mắt tức giận và lạnh lùng, ông ta trầm giọng nói: "Quý Đồng, ông hại tôi rồi!"
Sau câu đó của Công Dương Tú, một luồng khí đáng sợ tràn ngập khắp cơ thể ông ta, cả biệt viện bỗng trở nên u ám, bầu không khí như đông cứng lại.
Quý Đồng giật mình sợ hãi, ông ta không biết sao Công Dương Tú lại có sát ý mãnh liệt với mình như thế. Nhưng lúc này Quý Đồng cũng không dám nghĩ nhiều, cảnh giới của Công Dương Tú cao hơn ông ta rất nhiều, nếu như động thủ thật, chưa chắc bản thân là đối thủ của ông ta. Quý Đồng vội vã hỏi: "Ông Công Dương, đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào thập tam điện hạ không muốn đuổi Dược Đường đi sao?"
Sắc mặt Công Dương Tú tái đi, mặc dù ông ta muốn xé xác Quý Đồng nhưng vẫn cố nén giận nói: "Dược Đường không đi, ngược lại là lão phu bị đuổi đi rồi."
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Ly Thanh Trần là Công Dương Tú lại tức đến nóng gan. Ông ta đường đường là y sĩ lục phẩm, vậy mà lại có ngày bị người khác đuổi đi như thế. Ông ta không thể làm gì được vị điện hạ kia, chỉ đành chuyển hận thù lên người Dược Đường.
Quý Đồng thất thanh: "Sao lại như thế? Ông Công Dương là y sĩ lục phẩm, cho dù ở thành Chu Tước cũng có thể coi là thượng khách của các gia tộc lớn. Thập tam điện hạ sao lại nỡ đuổi ông đi."
Quý Đồng nói vậy, ngược lại khiến Công Dương Tú càng thêm tức giận, ông ta đánh một chưởng về phía Quý Đồng, nói: "Lão phu làm sao biết được? Tôi đường đường là y sĩ lục phẩm, vậy mà lại không bằng một y sĩ nhất phẩm, nếu không phải vì ông, lão phu đâu phải chịu sự sỉ nhục như vậy?"