*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuộc hạ của Ly Thanh Trần cũng kính cẩn hô lên: "Cậu Dược."
Khoảng thời gian Đường Tuấn ở thành Hỏa Nhai, ngoài việc giúp thập tam điện hạ cải thiện thể chất, còn giúp những thuộc hạ này trị thương khám bệnh, vì thế mà bọn họ rất có thiện cảm đối với Đường Tuấn.
“Thập tam, đây cũng là gia thần của em sao?” Ly Thanh Viễn cau mày hỏi.
Ly Thanh Trần nói: "Anh ta là y sĩ của em?"
Ly Thanh Viễn nghe xong lời này, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, anh ta nói: "Hóa ra là y sĩ."
Tu vi của y sĩ đương nhiên không quá cao. Ly Thanh Viễn cũng không lo lắng nữa.
Hỏa Tinh Thạch, anh ta nắm chắc trong tay rồi.
“Anh Dược, đây không phải là cuộc thi liên quan đến y thuật?” Ly Thanh Trần trầm giọng nói.
Sau khi Đường Tuấn đến thành Hỏa Nhai, anh dường như đều chuyên tâm vào nghiên cứu y thuật, Ly Thanh Trần căn bản chưa từng thấy qua sức mạnh tu vi của Đường Tuấn, cho nên anh ta mới bảo Đường Tuấn nên chú ý tu hành.
Đường Tuấn liếc nhìn Tiêu Sơn nói: "Điện hạ, để tôi thử xem."
Đúng lúc có thể thử năng lực của Tiểu Thanh.
Ly Thanh Trần vẫn đang do dự. Anh ta sợ Đường Tuấn sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ai giúp anh ta hoàn thành cải tạo linh thể?
Ly Thanh Viễn chỉ ở một bên cười mà không nói gì, đưa mắt ra hiệu với Tiêu Sơn đang đứng bên dưới.
Tiêu Sơn lập tức hiểu ý, ông ta bước ra nói: "Điện hạ, xin hãy chấp thuận."
Ông ta cười khinh một tiếng, rồi nói tiếp: "Thập tam điện hạ yên tâm, tôi sẽ không đánh chết cậu ta. Tiêu Sơn tôi rất ghét ức hiếp kẻ yếu."
Ly Thanh Viễn hô lên: "Tiêu Sơn, ông ăn nói thế nào đấy? Thuộc hạ dưới tay thập tam của ta sao có thể là kẻ yếu được, nói không chừng y sĩ này mới là gia thần lợi hại nhất của em trai tôi đấy."
Tuy bề ngoài là đang giáo huấn Tiêu Sơn, nhưng giọng điệu đó của anh ta lại ẩn chứa một sự mỉa mai khinh miệt chẳng hề giấu diếm. Đặc biệt với biểu cảm giễu cợt cười như không cười càng khiến cho ánh mắt của những thuộc hạ dưới trướng Ly Thanh Trần ngập tràn lửa hận.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Ly Thanh Trần, hai bàn tay của anh ta đột nhiên nắm chặt lại.
Ly Thanh Viễn đúng là hiếp người quá đáng.
Cho dù cảnh giới của một y sĩ có cao đến đâu, thì cuối cùng vẫn là y sĩ. Phân tâm vào nghiên cứu y thuật rồi, thực lực tu hành có cao được bao nhiêu đâu chứ. Chưa kể so với mấy thống lĩnh dưới tay anh ta, tùy tiện chọn ra một Hóa Thần Cảnh trung kỳ cũng đủ mạnh hơn rồi.
Nhưng lúc này, Ly Thanh Viễn rõ ràng là đang ép Ly Thanh Trần, buộc anh ta phải để Đường Tuấn xuất trận, khiến anh ta hoàn toàn mất hết thể diện.
Đồng thời, Ly Thanh Trần cũng có chút tức giận với Đường Tuấn, trong lòng cảm thấy không vui: "Cậu Dược tới đây lúc này là muốn làm gì, chẳng phải là đang làm loạn sao?"