*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Đúng là có một không gian, hơn nữa tôi cũng cảm nhận được khí tức của hoa Thánh Linh.”
“Tốt quá rồi.”
“Bác sĩ Dược, mau đưa chúng tôi vào thôi.”
Vẻ mặt cả đám người vô cùng hưng phấn.
Đường Tuấn nhìn mọi người, nói: ‘Không gian rất không ổn định, tôi chỉ có thể mang ba người đi vào.”
Đường Tuấn vừa mới dứt lời, mọi người lập tức im lặng. Một vài người nhìn ánh với ánh mắt hoài nghi và cảnh giác. Rõ ràng, bọn họ nghi ngờ tính thật giả về những lời mà Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn cũng phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, nhưng cũng không giải thích nhiều, ở trước mặt loại bảo vật quý hiếm của đất trời như hoa Thánh Linh, mọi sự tín nhiệm hầu như không còn ý nghĩa gì nữa. Anh chỉ nói: “Chắc chắn Khương Thuần phải đi vào. Giờ chỉ còn hai người nữa.”
Thái Hạo trầm giọng nói: “Anh Dược, tôi muốn vào.”
Trảm Thiên Long nói: “Anh Dược, tôi cũng muốn đi vào.”
Ly Thanh Trần nói: “Anh Dược, tôi…”
Tuy nhiên chưa nói xong, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong thì đã hiểu anh ta muốn nói gì. Ngoài ba người bọn họ, ánh mắt của đám người Thanh Phong cũng giống như vậy, chỉ là e ngại anh cả Thái Hạo của bọn họ, cho nên không dám lên tiếng.
“Bác sĩ Dược, lời anh nói là thật sao? Ai có thể chứng minh được.”
“Không phải là bác sĩ Dược muốn độc chiếm hoa Thánh Linh, cho nên mới không đưa theo chúng tôi vào đấy chứ.”
Tuy rằng đám người Thanh Phong không nói muốn đi vào, nhưng trong lòng lại vô cùng không cam tâm. Bọn họ vừa nhìn Đường Tuấn với ánh mắt nghi ngờ, vừa nói chuyện với thái độ lạnh lùng.
“Các cậu nói cái gì vậy?” Thái Hạo khẽ quát một tiếng, ngăn mọi người lại.
Trong lòng anh ta cũng có hoài nghi như vậy, chỉ là khó mà nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt Khương Thuần lạnh lẽo.
Đường Tuấn cũng không có ý định giải thích cho mọi người, chỉ nói với ba người Thái Hạo, Trảm Thiên Long và Ly Thanh Trần: “Chỉ có hai trong ba người các người có thể đi vào.”
“Tôi nhất định phải đi vào!” Thái Hạo kiên quyết, không hề có ý định nhường nhịn.
“Tôi cũng vậy.” Trảm Thiên Long mạnh mẽ nói.
Ly Thanh Trần thở dài, nói: “Bác sĩ Dược, vậy tôi không đi vào nữa.”
Hai người Thái Hạo và Trảm Thiên Long nghe thì lộ ra vẻ mặt vui sướng, nói với Ly Thanh Trần: “Thái tử điện hạ thật rộng lượng.”
Đường Tuấn nói: “Đi vào chưa chắc đã là là chuyện tốt. Loại bảo vật xuất thế như hoa Thánh Linh nhất định sẽ dẫn tới thiên địa đại triều, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có cả những người khác đến, khó mà tránh khỏi một trận chiến lớn.”