Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười của Diệp Nam Nhật trở nên hơi mất tự nhiên, nhưng ông ta vẫn đáp lời. Lần này quả thực là Diệp Thanh Phương đã làm sai rồi, nếu không phải có Đường Tuấn, chỉ e cuộc họp báo ngày hôm nay sẽ trở thành một trò cười.
Mà Diệp Thanh Phương ở một bên cứ nhìn chằm chằm Đường Tuấn, anh ta cực kỳ không thích cái giọng điệu này của Đường Tuấn. Thậm chí trong lòng anh ta còn đang trách móc Đường Tuấn rằng nếu như Đường Tuấn xuất hiện sớm hơn một chút thì anh ta đã không phải chịu cảnh mất mặt.
Advertisement
“Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra cái gì rồi?” Diệp Thanh Phương thầm nghĩ trong lòng: “Không thể nào. Có một số việc mình còn chưa nói cho cha biết, làm sao anh ta có thể biết được cơ chứ.”
Đường Tuấn không ở lại lâu, anh nói mấy câu với Ninh Đình Trung rồi đi ra khỏi hội trường. Anh đã đoán ra được một ít suy nghĩ của cha con nhà họ Diệp. Tuy rằng anh không thích, nhưng dù sao bọn họ làm như vậy cũng là hợp với lẽ thường tình ở đời.
“Này, Đường Tuấn.” Đường Tuấn mới vừa ra khỏi hội trường thì nghe thấy phía sau có một giọng nói truyền đến. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Ngọc Mai hai tay đang nâng tà váy, chạy bước nhỏ về phía bên này.
“Ai da.” Lý Ngọc Mai mang giày cao gót, cô vừa mới chạy được vài bước đã lảo đảo, cả người ngã về phía trước.
May mà Lý Ngọc Mai cách Đường Tuấn không xa, Đường Tuấn vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Lý Ngọc Mai, kịp thời đỡ lấy, cô mới tránh được không bị ngã xuống đất.
Cơ thể mềm mại ấm áp áp vào lòng làm tâm trí Đường Tuấn có hơi kích động.
“Còn không thả tôi ra sao.” Giọng nói giận dữ của Lý Ngọc Mai vang lên bên tai Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhanh chóng buông Lý Ngọc Mai ra, Lý Ngọc Mai vừa định đứng lên thì bỗng nhiên “Ai ui” một tiếng, cả người lại một lần nữa ngã vào trong lòng Đường Tuấn.
“Làm sao vậy?” Đường Tuấn hỏi.
Lý Ngọc Mai đỏ bừng cả mặt, nói: “Hình như bị trẹo chân rồi.”
Đường Tuấn khẽ nhíu mày, anh đỡ Lý Ngọc Mai ngồi xuống bậc thang ở bên cạnh, nói chuyện với giọng trầm thấp: “Đừng cử động. Để tôi giúp cô làm tan máu bầm đi.”
Lý Ngọc Mai không dám giãy giụa, tùy ý để Đường Tuấn cởi giày cao gót của cô ra, chỉ là mặt mũi lại càng thêm ửng đỏ hơn mà thôi. Đặc biệt là khi bàn tay của Đường Tuấn xoa bóp mắt cá chân cho cô, cô cảm thấy như có một dòng nước ấm từ đôi tay của anh truyền đến chân làm cô thoải mái đến mức cả người khẽ run lên.
“Có phải anh ấy thường xuyên làm như vậy với con gái không?” Một dòng suy nghĩ làm Lý Ngọc Mai có hơi khó chịu xuất hiện trong đầu cô.
“Cô tìm tôi có chuyện gì à?” Giọng nói của Đường Tuấn cắt ngang suy đoán của Lý Ngọc Mai.
Lý Ngọc Mai hoàn hồn, hai mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt của Đường Tuấn khiến gương mặt trở nên càng đỏ thêm.
Cô làm ra