Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Y học Cổ truyền thật sự thần kỳ đến như vậy sao?” Trong lòng Tiết Thành Dân không ngừng tự hỏi, anh ta hoang mang đi ra khỏi phòng bệnh.
Mộ Dung Khánh mới quan sát kĩ Đường Tuấn một lần nữa, coi trọng trình độ của anh ta hơn mấy phần. Cho dù anh ta xuất thân bình thường, nhưng chỉ bằng việc có thể chữa được bệnh ung thư, cũng đủ làm cho rất nhiều người giàu có quyền thế tìm đến, thậm chí nhà nước cũng phải phép tắc, nhường nhịn với anh ta!
Advertisement
“Cậu nhóc, cậu cũng giỏi phết đấy. Con tên là Đường Tuấn đúng không?” Lúc này ông cụ Mộ Dung mới thở phào một hơi, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm sau sống sót.
“Vâng.” Đường Tuấn gật đầu.
“Ha ha. Không cần khách sáo, Giống như tiểu Lan, gọi ông là ông nội là được rồi.” Ông cụ Mộ Dung cười nói.
Mộ Dung Lan không khỏi tức giận nhìn ông nội, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Đầu tiên, là do bệnh của ông nội đã bình phục bây giờ lại có thể thấy người đàn ông mà mình thích vui vẻ hòa thuận với ông. Còn gì hạnh phúc hơn thế này nữa chứ?
“Ông nội Mộ Dung.” Đường Tuấn ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Mộ Dung Lan nghe vậy, hai má lập tức ửng đỏ.
“Ha ha ha. Ngoan lắm.” Ông cụ Mộ Dung tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Đối với việc Đường Tuấn chữa khỏi bệnh cho mình. Ông cụ Mộ Dung cảm kích từ tận đáy lòng. Đặc biệt khi nhìn thấy bộ dáng anh ta cùng cháu gái của mình như vậy, trong lòng lại càng vui hơn, nói:
“Về sau đành làm phiền cậu chăm sóc cho Tiểu Lan rồi.” Mộ Dung Khánh trong lòng rất hồi hộp, ông cụ nói câu này câu nói này tương đương với việc tuyển rể định việc chung thân thay cho Mộ Dung Lan. Nghĩ tới những thứ này, Mộ Dung Khánh vội vàng nói: “Cha ơi, con và gia đình họ Nhan đã nói chuyện xong rồi, mấy ngày nữa, Nhan Minh sẽ tới cầu hôn. Bây giờ cho làm như vậy thật sự không được đâu? Con phải ăn nói với nhà họ Nhan như thế nào đây chứ.”
Ông cụ Mộ Dung nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Trước đó mặc dù không muốn cho gả Mộ Dung Lan cho tên công tử bột nhà họ Nhan, nhưng lúc đó thân thể ông đã không còn tốt như trước, cũng biết mình sẽ không sống được lâu nữa, nên không có cách nào có thể ngăn cản được. Hơn nữa, lúc đó ông còn chưa nhìn thấy Đường Tuấn, cho nên không thể yên lòng.
Nhưng bây giờ, bệnh của ông ta đã được Đường Tuấn chữa khỏi, sống thêm mấy năm nữa cũng không thành vấn đề. Đường Tuấn còn ưu tú như vậy. So sánh với tên Nhan Minh hoàn toàn vô dụng kia, ngoài gia cảnh xuất chúng thì chẳng có gì ra hồn. Làm sao ông có thể để đứa cháu gái yêu quý nhất của mình kết hôn với loại cặn bã như vậy được.
“Hừ! Giải thích với nhà họ Nhan là chuyện của con, không liên quan gì đến cha.” Ông cụ Mộ Dung không chút khách khí nói: “Nếu con muốn nịnh bợ nhà họ Nhan, vậy thì tự mình đến nhà họ Nhan đi.”
Mộ Dung Khánh nổi nóng, vô cùng tức giận nói: “Cha, người đang nói cái gì vậy?”
Ông cụ Mộ Dung lạnh lùng nói: “Sao nào? Bây giờ, anh còn định dạy dỗ cả tôi đấy à? Ha ha, tôi còn chưa chết đâu, di chúc không có có hiệu lực, anh muốn làm gì?”