Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn cười nói: “Ông cụ Mộ Dung quả thực là một nhân tài trong việc kinh doanh. Trong thế hệ trước thực sự không có mấy người được như ông ấy, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng và tạo dựng nên được một doanh nghiệp lớn.”
Mộ Dung Lan lộ ra vẻ khâm phục, nhưng lập tức tối sầm lại, tuy ông cụ đã tung hoành tạo dựng nên một cơ đồ lớn như vậy, nhưng con cháu của ông ấy vừa thất đức lại vừa bất tài, làm sao có thể tồn tại lâu được chứ. Không ai giàu ba đời, dường như không lâu sau câu nói này sẽ được nhà họ Mộ Dung kiểm chứng.
Advertisement
“Thực ra, nếu như cô có thể tiếp quản công ty và sản nghiệp của nhà họ Mộ Dung. Tôi nghĩ ông cụ Mộ Dung chắc chắn sẽ rất hài lòng.” Đường Tuấn nói.
Mộ Dung Lan cười khổ, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với việc kinh doanh, cũng không có tài năng trong mảng này, nếu như tôi tiếp quản nhà họ Mộ Dung, đừng nói đến cha và anh trai tôi, ngay cả chú hai và cô cũng không đồng ý, đó là còn chưa kể đến rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao của công ty nữa. “
Đường Tuấn xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bệnh ung thư của ông cụ Mộ Dung đã được chữa khỏi, tiếp theo tôi sẽ kê đơn điều dưỡng cho ông ấy, kiên trì thêm mười năm nữa thì sẽ không có vấn đề gì cả. Có ông ấy đích thân dạy cho cô, chuyện này không thành vấn đề.”
Mộ Dung Lan đột nhiên nhìn Đường Tuấn một cái, dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Anh muốn tôi tiếp quản nhà họ Mộ Dung sao?”
Đường Tuấn nói: “Tôi chỉ đang cho cô lời khuyên mà thôi. Về phần cô muốn làm gì, muốn làm ngành y hay kinh doanh, tôi sẽ không quyết định thay cô.”
Anh nắm lấy tay Mộ Dung Lan rồi nói: “Cho dù cô có là bác sĩ hay là đại tiểu thư nhà họ Mộ Dung, cô cũng vẫn là người phụ nữ của Đường Tuấn tôi đây.”
Cổ của Mộ Dung Lan ửng đỏ lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước biệt thự của nhà họ Mộ Dung.
Trước biệt thự có một bãi đậu xe lớn, lúc này bãi đậu xe đã chật ních, nhìn thoáng qua thì chủ yếu là Mercedes-Benz, BMW, Porsche, thậm chí có cả Land Rover phiên bản giới hạn. Độ giàu có của nhà họ Mộ Dung là điều không còn gì để bàn cãi.
Một vài nhân viên bảo vệ đứng ở cổng biệt thự, tuy không phải là những cao thủ về nội lực, nhưng bọn họ đều cao to, đôi mắt sắc bén như đại bàng và chim ưng, trên người tỏa ra mùi vị mạnh mẽ, bọn họ có lẽ là lính đặc công đã giải ngũ hoặc là lính đánh thuê.
Có đại tiểu thư nhà Mộ Dung đi cùng, đương nhiên cũng không có ai dám chặn Đường Tuấn lại.
Khi Đường Tuấn và Mộ Dung Lan vừa bước vào biệt thự, họ đã nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao. Giọng nói ồn ào, trong đó có nhiều lời lẽ khiếm nhã, không giống như đang bàn tán mà giống như một bầy chuột chù đang chửi bới trên đường phố.
“Cha, may là cha không sao. Nếu không thì e rằng công ty đã sớm bị đóng cửa trong tay anh cả rồi. Anh ấy mới tiếp quản hơn một tháng mà hiệu suất công ty đã giảm %. Điều này khiến cho rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao và đối tác của công ty không hài lòng.”
“Chú đang nói cái quái gì vậy! Công ty kinh doanh thì phải có tốt có xấu, chẳng lẽ tháng này thành tích kém thì có thể trách anh được sao. Anh nhớ vài ngày trước vốn có một đơn hàng trị giá triệu sắp ký, nhưng chính vì chú ăn nói bậy bạ mới khiến giám đốc Hồ chuyển sang ký với công ty khác.”